Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 51: Cũng Chỉ Xem Qua Mấy Bộ Tiểu Hoàng Văn Mà

Lúc này Cô Niệm Niệm mới ý thức được mình nói sai, mặt lập tức đỏ lên.

“Cô không phải vẫn còn đang học đại học sao? Một sinh viên đại học sao lại biết những thứ loạn thất bát tao như vậy?” Ngữ khí của Ôn Đình Vực rất không vui.

“Sao lại không biết, đây không phải rất bình thường sao?”

Cố Niệm Niệm có chút không phục: “Hiện giờ sinh viên đại học đều xem cái này!”

“Cô cũng xem?” Ôn Đình Vực nhíu mày.

“Ký túc xá có người xem, tôi liếc qua vài lần.” Cố Niệm Niệm nói.

Ôn Đình Vực nhìn thấu sự thiếu tự tin của cô: “Thật sự chỉ liếc qua vài lần?”

“Được rồi, cũng chỉ xem qua máy bộ tiểu hoàng văn mà thôi.”

Cố Niệm Niệm bị ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn gần như vậy thì đành nói thật.

“Ha hả.” Ôn Đình Vực cười một tiếng, âm cuối có chút cao lên.

“Anh cười nhạo tôi!”

Cố Niệm Niệm nâng cằm một chút: “Chính anh không phải cũng thế ư, nếu không sao có thể nhìn chằm chằm di động cả một buổi tối.”

“Tôi đang xử lý chuyện công ty.” Ôn Đình Vực từ tốn nói.

Cô Niệm Niệm “cắt” một tiếng: “Anh lừa ai vậy, bạn học nam ở trường tôi đều nói ngoại trừ xem phim con heo và chơi game ra thì không ai có thể kiên trì cả đêm.”

“Về sau không cho phép nói chuyện tiếp xúc với bạn học nam như vậy.” Ôn Đình Vực thanh âm thanh lãnh, lại khí thế bức người.

Cố Niệm Niệm ở trong lòng liếc mắt một cái, dựa vào cái gì chứ.

Nếu không phải nễ mặt tối qua anh ta trông nom mình một đêm, cô mới không cho anh ta mặt mũi đâu, cần phải phản bác ngay lập tức.

Chẳng qua tuy ngoài miệng nói như thế nhưng Cố Niệm Niệm thật đúng là tin Ôn Đình Vực là đang xử lý chuyện của công ty.

Dù sao Ôn Đình Vực tốt như vậy, là người cao quý thanh nhã giống như thần tiên trên trời, hình như cùng với người lén lút lấy điện thoại di động xem phim con heo thật sự một chút liên hệ cũng không có.

Sáng sớm y tá trỏ lại kiểm tra, sau khi xác định Cố Niệm Niệm không có vấn đề gì thì có thể ra viện.

Ôn Đình Vực mang Cố Niệm Niệm đi ăn sáng, là một bữa sáng tự chọn trong một khách sạn năm sao.

Cố Niệm Niệm vẫn là lần đầu tiên ăn bữa sáng cao cấp như vậy quả thực có chút hoa mắt.

Sữa, bánh lưu sa, há cảo, sữa đậu nành, cháo hải sản, bánh sừng trâu, bánh ngọt, nên có thì đều có.

Cố Niệm Niệm chọn rất nhiều, sau khi ăn sau thì phát hiện Ôn Đình Vực cũng ăn không ít.

Chẳng qua Ôn Đình Vực tướng ăn cực kỳ ưu nhã, cho dù ăn nhiều cũng nhìn không ra một chút cảm giác lang thôn hồ yết nào.

“Khẩu vị của anh thật đúng là tốt.” Cế Niệm Niệm nói.

“Tối qua chưa ăn cơm, giờ có chút đói.” Thanh âm Ôn Đình Vực không nóng không lạnh.

Vừa nói như vậy Cố Niệm Niệm mới nhớ tới tối qua hình như Ôn Đình Vực quả thực không ăn cơm.

“Bệnh viện hôm qua sao chỉ đưa cho tôi mà không đưa cho anh?”

Sắc mặt Ôn Đình Vực không thay đổi: “Hôm qua đưa chính là phần của hai người.”

Cố Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào bữa ăn tối hôm qua nhiều như vậy, ăn đến bụng cô căng phồng.

“Tôi sẽ không bởi vì ăn bữa cơm của anh mà áy náy.”

Cố Niệm Niệm lành lạnh nói: “Anh đối với tôi như vậy đã khiến cho tôi không có hảo cảm đối với anh rồi.”

“Tôi cũng không định để cô áy náy, là cô tự mình hỏi.” Ôn Đình Vực thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra nửa điểm tâm tình.

Có Niệm Niệm á khẩu.

Kỳ thực từ sau khi sinh bệnh, dựa vào từng hành động của Ôn Đình Vực đối với cô mà nói, Cố Niệm Niệm đối với anh đã không ghét như trước nữa, thậm chí phần hảo cảm ban đầu lại dần dần từng chút một chiếm giữ trong tim.

Nhưng Cố Niệm Niệm luôn thời thời khắc khắc khắc nhắc nhở mình không thể như vậy.

Cô là một người dễ mềm lòng, điều này từ nhỏ cô đã biết.

Người nhà đánh cô, ba luôn nói đó là mẹ ruột của mình nên không phải so đo.

Cô suy nghĩ một chút cũng phải, dù sao bà sinh cô nuôi cô, mỗi lần đều là mềm lòng mà tha thứ người mẹ này, để đổi lấy lại là Chu Mỹ Ngọc đánh đập và nhục mạ cô ngày càng nghiêm trọng hơn.

Cho nên về sau cô luôn không ngừng nhắc nhở chính mình không được nhẹ dạ, không nên tùy tiện tha thứ người khác, bởi vì như thế sẽ chỉ làm cho người khác tổn thương mình sâu hơn.

*Tôi muốn chuyển khỏi chung cư.” Sau khi ra khỏi khách sạn Cố Niệm Niệm đột nhiên nói.

Ý nghĩ của cô rất đơn giản. Trải qua chuyện tối qua, sau này Cố Niệm Niệm muốn cùng Ôn Đình Vực phân biệt rõ ràng, cũng không muốn chiếm một chút chỗ tốt nào của anh. Ở lại căn hộ Thang Thần tự nhiên chính là chiếm chỗ tốt của Ôn Đình Vực.

“Cô cảm thấy ở lại căn hộ đó là chiếm tiện nghi của tôi?” Ôn Đình Vực đã nhìn thấu tâm tư của Có Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm gật đầu: “Người tôi ghét tôi càng không muốn chiếm tiện nghỉ của người đó.”

Ôn Đình Vực thật không ngờ Cố Niệm Niệm yêu hận rõ ràng như thế, nhưng cũng dễ hiểu.

Anh mua cho Cố Niệm Niệm một ít chocolate, cô có thể cảm động đến không xong rồi, cũng có thể vì một lần thương tổn mà Cố Niệm Niệm muốn phân rõ quan hệ với anh.

“Hiệp nghị vợ chồng chúng ta đã nói xong, cô muốn đổi ý sao?

Cố Niệm Niệm, cô chính là một người không tuân thủ ước định như vậy?” Ôn Đình Vực nói.

Cố Niệm Niệm cắn cắn môi, cô quả thực không phải là một người không tuân thủ ước định. Trước kia cô cũng đã đáp ứng làm hiệp nghị vợ chồng với Ôn Đình Vực.

“Chúng ta vẫn tiếp tục làm hiệp nghị vợ chồng để ứng phó mẹ anh, nhưng tôi không chiếm tiện nghỉ của anh cũng không ở lại chung cư, như vậy có thể chứ?” Cố Niệm Niệm nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi bên.

“Cô ở tại Thang Thần chính là chiếm tiện nghỉ của tôi sao?”

“Lẽ nào không phải?” Cố Niệm Niệm hỏi ngược lại.

Ôn Đình Vực lắc đầu: “Đây là quyền lợi mà cô nên được, cô làm hiệp nghị vợ chồng với tôi phải trả giá, đương nhiên nên nhận được những thứ tương ứng.”

“Tôi chưa từng muốn sẽ có được thứ gì!” Cế Niệm Niệm lớn tiếng nói.

“Tôi hiểu rõ.” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm một cái thật sâu: “Nếu cô không ở Thang Thần, vậy cô ở đâu đây?”

“Tôi có thể ở ký túc xá!”

“Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao? Ra ngoài thuê phòng cần một khoản tiền rất lớn.”

Cố Niệm Niệm cắn chặt môi. Ôn Đình Vực nói không sai, những thứ này cô sớm đã nghĩ xong, cho nên đã tiết kiệm một khoản tiền.

Nhưng bây giờ số tiền này toàn bộ đều bị Cố Bân lấy đi rồi, hơn nữa nguyên nhân chính là vì Ôn Đình Vực. Nếu như không phải sợ Ôn Đình Vực sợ bị người chê cười, số tiền này cô nhất định sẽ không đưa cho Cố Bân đâu.

Cô suy nghĩ vì Ôn Đình Vực như thế, vậy mà đêm đó Ôn Đình Vực còn nhục nhã cô, cô hận chết Ôn Đình Vực.

“Cố Niệm Niệm, cho nên, thu hồi kiêu ngạo của cô.” Con ngươi đen nhánh của Ôn Đình Vực phảng phât như đại dương mênh mông, khiến người ta đi vào rồi sẽ không ra được: “Có vài người là không có tư cách kiêu ngạo, cô nên hiểu rõ như thế nào mới là có lợi nhất với mình, hơn nữa phải nắm bắt nó.”

Ôn Đình Vực không phải xem nhẹ suy nghĩ của Cố Niệm Niệm, nhưng anh cũng rất rõ ràng, nếu anh nói cái khác, Cố Niệm Niệm sẽ chỉ biết cắm lên một cái sừng lớn, muốn cùng anh phủi sạch quan hệ.

Anh muốn Cố Niệm Niệm, lại vô ý hiểu lầm để cô bị sỉ nhục.

Cho dù anh không có bắt kỳ tâm tư nào đối với cô gái này, anh cũng cần phải đưa tay giúp đỡ Cố Niệm Niệm.

Gia đình Cố Niệm Niệm như vậy, không có ai giúp cô, về sau bước ra xã hội sẽ liên tục gặp khó khăn.

Anh nói Cố Niệm Niệm không có tư cách kiêu ngạo là cố ý chọc đến nỗi đau của cô, chỉ có làm thế cô mới có thể thay đổi suy nghĩ.

Quả nhiên Cố Niệm Niệm trầm mặc một hồi rồi ngắng đầu lên: “Anh nói rất đúng, tôi không có tư cách kiêu ngạo, có chỗ ở miễn phí thì vì sao không ở?”

Khóe môi Ôn Đình Vực hơi hơi nhếch lên: “Vậy mới thông minh.”

“Tôi vốn thông minh.” Cố Niệm Niệm nói.

“Lát nữa tôi phải tới công ty, hôm nay cô đừng đi làm mấy công việc loạn thất bát tao đó. Cô bây giờ là Ôn thiếu phu nhân, thiếu phu nhân của Ôn gia không cần làm những thứ này.”

Cô Niệm Niệm theo bản năng muốn cự tuyệt, lại bông nhiên nghĩ đến lời Ôn Đình Vực nói lúc trước.

Advertisement
';
Advertisement