Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 67:

 

Lúc đầu cô muốn mắng Ôn Đình Vực là đồ lưu manh, nhưng vừa nghĩ tới là chính cô chập mạch bảo người ta sờ, là chính cô mở miệng nói ra lời ngu xuẫn như vậy thì có quyền gì mà mắng Ôn Đình vực chứ.

 

Phải mắng cũng là mắng mình thứ ngu ngốc này.

 

có Niệm Niệm hận không thể tát mình một cái thật mạnh.

 

Đầu óc mình đúng là ngu xuẩn! Sao có thể bảo Ôn Đình Vực sờ chỗ đó chứ!

 

Cố nói!

 

lệm Niệm đối với bản thân mình đã triệt để hét chỗ ô cảm thấy mình thật sự quá là ngu ngốc dại đột!

 

“Cô không tới.” Sau phút xấu hỗ ngắn ngủi, Ôn Đình Vực mở miệng trước.

 

Thanh âm của anh ám ách, ánh mắt nhìn về phía Cố Niệm Niệm cũng mang theo tình dục nồng nặc.

 

Chỗ đó có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu làm say lòng người, anh đã đích thân thể nghiệm qua.

 

Có Niệm Niệm rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã đỏ lên, ngay cả thân thể cũng đỏ bừng: “Là tôi nghĩ sai, anh xem tôi ngu ngốc bao nhiêu.”

 

Vì để giảm bớt xấu hỗ Cố Niệm niệm còn cười một lúc.

 

“Cái đó, anh có muốn đi nghỉ ngơi trước không.” Có Niệm Niệm chỉ chỉ cửa.

 

Bầu không khí xấu hổ ngột ngạt như vậy, quả thực ở lâu một chút cũng là dằn vặt người ta.

 

Cô hiện giờ chỉ hi vọng Ôn Đình Vực đi nhanh một chút, nếu không cô thực sự muốn xáu hỗ chết.

 

Ôn Đình Vực ngay lập tức đứng lên: “Vậy cô nghỉ ngơi đi.”

 

Có Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng Ôn Đình Vực đi tới cửa thì dừng lại: “Cố Niệm Niệm, có thể hôn có một chút không?”

 

Nói xong ngay cả Ôn Đình Vực cũng sửng sốt.

 

Nếu anh muốn hôn một người phụ nữ thì không phải sẽ trực tiếp hôn tới sao? Còn cần ôm tâm tình thấp thỏm lo lắng mà hỏi sao? Có Niệm Niệm cũng ngắn ngơ, Ôn Đình Vực, bá đạo tổng tài đấy!

 

Sao lại có dáng vẻ của một sinh viên đang yêu thấp thỏm hỏi xem có thể hôn một nữ sinh hay không vậy!

 

Lần đầu gặp nhau Ôn Đình Vực bá đạo cỡ nào chứ, mình liều mạng chồng lại, anh ta vẫn bá đạo đem mình ăn sạch.

 

Ừm, ăn sạch xong còn để lại một khoản tiền rồi vô cùng tiêu sái mà rời đi.

 

Về sau mặc dù không thể ăn cô nữa, nhưng là vẫn thường thường dùng lời nói đùa giỡn cô.

 

Bây giờ sao lại có bộ dạng này rồi? “Cô không nói lời nào tôi coi như cô đã đồng ý.” Lúc nói lời này Ôn Đình Vực giống như lại khôi phục thái độ bình thường.

 

Cố Niệm Niệm thở phào một cái. Đây mới chính là Ôn Đình vực nha, vừa rồi chỉ là tưởng tượng mà thôi.

 

Không đúng! Cái gì gọi là không nói lời nào thì coi như là đáp ứng? Đợi chút sao người đàn ông này lại hôn tới rồi? Lúc bờ môi bị chặn lại, Có Niệm Niệm mở to hai mắt.

 

Sự mềm mại ngọt ngào truyền tới từ môi cô khiến Ôn Đình Vực suýt nữa mắt khống chế, muốn đem người phụ nữ này đè dưới thân hung hăng khi dễ.

 

Anh dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế được mình rời khỏi bờ môi Cố Niệm niệm.

 

“Ngủ ngon, tạm biệt.” Sắc mặt Ôn Đình Bực như thường, nhưng trong lời nói nồng nặc dục vọng đã tiết lộ suy nghĩ của anh.

 

Sau khi Ôn Đình Vực xuống lầu Cố Niệm Niệm mới hồi phục tinh thần lại.

 

Trời ơi! Cô vùi đầu mình vào gồi.

 

Ôn Đình Vực vừa mới hôn mình!

 

Trái tim Cố Niệm Niệm đập điên cuồng, tốc độ nhanh hơn bao giờ hét, nhanh đến ngay cả chính cô cũng không thể tin được.

 

Rõ ràng đây cũng không phải lần đầu tiên Ôn Đình Vực hôn mình mà, thậm chí chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, ngay cả miệng còn chưa cạy ra!

 

Nhưng vì sao mình lại kích động như vậy chứ!

 

Có Niệm Niệm bỏ gối đầu trên mặt ra, hít một hơi dài.

 

Trên mặt cô nóng lên, Cố Niệm Niệm đưa tay sờ mặt mình, ông trời ơi, mày đang nghĩ cái gì đây? Mày sẽ không cho rằng Ôn Đình Vực hôn mày một cái là thích mày đi! Không được suy nghĩ lung tung.

 

Cố Niệm Niệm lắc đầu, muốn đem những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ném đi.

 

Cố Niệm Niệm, mày và Ôn Đình Vực không phải người cùng đường. Mày phải nhớ kỹ, không cho phép có cái suy nghĩ ảo tưởng này!

Advertisement
';
Advertisement