Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Kiều Hạ là bạn học cùng ngành khác lớp với Ôn Nặc, Ôn Nặc không thân với cậu ta, chỉ nghe nói cậu ta vẽ rất đẹp, đã từng đạt một số giải thưởng, còn là người của hội sinh viên, quan hệ rất tốt với hầu hết các giáo viên.

Ôn Nặc tùy ý ừ một tiếng, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, Ôn Nặc hối hận vì đã tham gia buổi tụ họp này, ngay cả giọng điệu với Kiều Hạ cũng nhiễm chút mất kiên nhẫn.

Kiều Hạ vội vàng nói: "Ồ ồ, không có gì... chỉ là muốn xin lỗi Ôn thiếu. Tối nay bọn họ uống say quá, hơi quá khích, có thể đã mạo phạm cậu, mong cậu đừng giận."

"Tớ không giận." Ôn Nặc nói bằng giọng đều đều.

Kiều Hạ nắm chặt điện thoại, tim treo lên tận cổ họng, thăm dò hỏi: "Vậy... chuyện kia cậu đã giải quyết xong chưa?"

Ôn Nặc ngẩn người: "Chuyện gì?"

"Chính là, chính là chuyện cậu chơi trò chơi nói thật hay thách ấy, cậu đã chia tay với Ứng Ly chưa?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Ôn Nặc liền hơi lúng túng, nói lấp lửng: "Ừm... cũng gần xong rồi."

Kiều Hạ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt, tớ đã nói rồi mà, Ôn thiếu sao có thể coi trọng loại người đó chứ?"

Chàng trai nhíu mày, giọng điệu hơi lạnh: "Loại người đó là loại người nào?"

"Ấy chà, chính là loại người chỉ biết cắm đầu vào học ấy. Học giỏi thì có ích gì, sống khép kín như vậy, sau này ra ngoài xã hội, cùng lắm cũng chỉ là số phận đi làm thuê cho người khác thôi, biết đâu sau này còn vào làm việc ở công ty nhà cậu nữa đấy. Hơn nữa, gia đình như nhà Ôn thiếu, chắc chắn sẽ không chấp nhận người bình thường đâu..."

Ôn Nặc càng thêm mất kiên nhẫn, cắt ngang: "Tớ uống rượu nên hơi đau đầu, đi ngủ trước đây."

Cúp điện thoại, Ôn Nặc trừng mắt nhìn nước điện giải và nho mà Ứng Ly mua, mím môi, hơi khó chịu.

Cậu ta chẳng hiểu gì về bạn cùng phòng của cậu ấy cả, sao có thể nói người ta sau lưng như vậy chứ. Còn nói người ta sống khép kín nữa chứ, cậu ấy lại thấy Ứng Ly tuy lạnh lùng, nhưng làm việc rất chu đáo cẩn thận. Kiều Hạ chắc là ghen tị với việc người ta đẹp trai, không cần làm gì cũng có một đống người thích đấy!

Bên này, Kiều Hạ nhìn điện thoại đã bị cúp máy, ngẩn người một lúc, sau đó lật tìm trong danh bạ một người, nhắn tin trả lời:

[Yên tâm đi, tớ đã giúp cậu dò hỏi rồi, Ôn Nặc không thích Ứng Ly, đã đá người ta rồi.]

Bên kia lập tức trả lời, dường như đã chờ tin này từ rất lâu rồi: [Tốt tốt tốt! Cảm ơn cậu Kiều Hạ, lần sau tớ mời cậu ăn cơm.]

Kiều Hạ nhếch môi, không trả lời nữa.

May quá, may quá hai người họ không dây dưa với nhau.

Kiều Hạ nghe nói từ một giáo viên quen biết rằng, gần đây sẽ có một triển lãm tranh khá uy tín, nghe nói sẽ thu hút các tác phẩm nổi bật của các trường đại học, từ đó chọn ra một số bức để trưng bày tại triển lãm.

Ôn Nặc, vừa là hot boy khoa Mỹ thuật của Đại học A, vừa được mệnh danh là "hoa khôi" của khoa, chỉ riêng cậu ấy thôi đã đủ nổi tiếng rồi. Nếu như cậu ấy và hot boy toàn trường của khoa Sinh học Đại học A - Ứng Ly - ở bên nhau, Kiều Hạ không dám tưởng tượng độ hot của hai người họ sẽ cao đến mức nào.

Tối hôm đó, một diễn đàn sôi nổi nhất của Đại học A đã đăng tải một tin hot mới:

#HOT!! Theo nguồn tin thân cận tiết lộ, hot boy khoa Mỹ thuật đã chơi đùa tình cảm của hot boy toàn trường, sau đó đá người ta!#

Bài đăng nhanh chóng được đẩy lên top.

[Hóng hớt trước nào!]

[Bán hạt dưa, nước ngọt, bỏng ngô nào!]

[Khoan đã... từng chữ thì tôi đều biết, nhưng sao ghép lại với nhau thì tôi không hiểu gì hết vậy?]

[Hả??? Nam thần của tôi khi nào thoát kiếp độc thân rồi cơ chứ?! Không thể nào, chắc chắn là tin vịt, trong lòng nam thần của tôi chỉ có cái đĩa petri của cậu ấy thôi, cậu ấy không thể nào ở bên bất kỳ ai khác được a a a a a]

[Phải nói là "hoa khôi" quả nhiên không hổ danh là "hoa khôi" mà, ngay cả bông hoa trên đỉnh núi cao kia cũng hái xuống được [sốc]]

[Không thể nào, chủ thớt chắc chắn là đang lừa đảo, trừ phi cậu dám ra đây thề độc, nếu cậu nói dối thì cậu sẽ trượt hết môn thi cuối kỳ!]
 

Advertisement
';
Advertisement