Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chỉ có sống chung với nhau, mới có thể hiểu rõ bản chất của một người một cách triệt để nhất.

Có sạch sẽ hay không, có lười chảy thây hay không, có bệnh trì hoãn hay không, có ngủ xấu hay không, có sinh hoạt không điều độ hay không, có nấu ăn ngon hay không, có khụ khụ... Không được, tóm lại, có rất nhiều điểm có thể bắt bẻ!

Chỉ cần cậu ấy bắt được một điểm nào không phù hợp với thói quen sinh hoạt của mình, Ôn Nặc có thể đường đường chính chính không chút áy náy mà đề nghị chia tay.

Ôn Nặc nhìn sườn mặt lạnh lùng của bạn cùng phòng, cười rạng rỡ.

Xin lỗi nhé anh bạn, dù cậu có kỳ thị đồng tính hay không, thì thẳng nam này thật sự rất cần khôi phục thân phận tự do của mình đấy hu hu hu!

"Trưa nay chúng ta ăn gì?" Ôn Nặc hỏi với giọng điệu vui vẻ.

Ứng Ly đáp: "Tôi thường ăn ở căn tin."

Ôn Nặc sững người, dường như không ngờ còn có lựa chọn ăn ở căn tin.

Thật ra Ôn Nặc rất kén ăn.

Mức độ ăn cay thuộc hàng mẫu giáo, đồ ăn quá nhiều dầu mỡ không ăn, món ăn có vị ngọt không ăn, quá nhạt nhẽo lại không có khẩu vị, ghét hành gừng tỏi rau mùi rau cần tây và tất cả các loại gia vị có mùi nồng, thịt mỡ không ăn, thịt nạc nấu quá khô cũng không ăn... Là một sự tồn tại khiến đầu bếp được nhà cậu ấy trả lương cao cũng phải đau đầu.

Nhưng Ôn Nặc có một điểm tốt là không làm mình làm mẩy, rất biết cách giả vờ ăn.

Nếu trong những dịp quan trọng không tiện đưa ra yêu cầu, Ôn Nặc có thể vui vẻ ăn rau xanh và cơm trắng trước mặt đối phương trong một hai tiếng đồng hồ, cố gắng không để đối phương cảm thấy ngại ngùng.

Cậu ấy hình như nhớ mang máng có người nói gia cảnh của Ứng Ly bình thường, khu vực Đại học A sầm uất, các nhà hàng xung quanh đều có mức tiêu thụ khá cao, so ra thì căn tin trường quả thực là lựa chọn tiết kiệm hơn.

Vì vậy Ôn Nặc nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được thôi, vậy đi ăn ở căn tin."

Kết quả vừa bước vào căn tin, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đồng loạt đổ dồn về phía họ. Có lẽ là chuyện vừa rồi ở phòng thí nghiệm lại bị đăng lên diễn đàn, ánh mắt của các bạn học đều nhìn chằm chằm, trên mặt viết đầy sự tò mò.

Ngay cả người mặt dày đến đâu trong trường hợp này cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Ứng Ly đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ, quay đầu nhìn, chàng trai đi bên cạnh mặt đỏ bừng, nhỏ giọng đổi ý: "Ứng Ly, hay là... chúng ta ra ngoài ăn đi?"

Ứng Ly nhìn xung quanh, hiểu rõ, "Được."

Ôn Nặc có chút áy náy, đặc biệt đến một nhà hàng sang trọng mà cậu ấy thường lui tới, muốn mời bạn cùng phòng một bữa thịnh soạn.

Ngoại hình của cả hai đều rất nổi bật, để có không gian ăn uống yên tĩnh thoải mái, họ chọn ăn trong phòng riêng. Ôn Nặc có thẻ thành viên ở đây, sau khi gọi món xong, các món ăn nhanh chóng được dọn lên đầy đủ.

Ăn được món mình thích, tâm trạng tồi tệ lúc sáng của Ôn Nặc cuối cùng cũng khá hơn.

Hai má chàng trai phồng lên, môi hơi cong lên, điểm thêm vài vệt nước óng ánh, ánh mắt cong cong thành hình trăng khuyết vì thỏa mãn.

Ôn Nặc ăn vội, bị bỏng, miệng khẽ hít hà, khóe mắt ứa lệ.

Ứng Ly nhíu mày, rút khăn giấy đưa cho cậu, trầm giọng: "Nhổ ra."

Ôn Nặc nuốt xuống một cách đau khổ, nhưng vẫn nhận lấy khăn giấy mà Ứng Ly đưa: "Cảm ơn..."

Đùa à, đồ ăn đã nuốt vào bụng rồi sao có thể nhổ ra được.

Ứng Ly nhíu mày sâu hơn, nhìn cậu với vẻ không đồng tình: "Ăn từ từ thôi, đừng ăn đồ nóng quá, hại thực quản. Người thích ăn đồ nóng có nguy cơ mắc bệnh thực quản và huyết áp cao hơn người bình thường."

Ôn Nặc ngẩn ra "A" một tiếng, chậm chạp nhận ra mình hình như đã đụng chạm vào chuyên môn của bạn cùng phòng rồi, vành tai đỏ bừng, giống như một học sinh bị mắng: "Biết rồi... Hôm nay tớ chưa ăn sáng, nên hơi đói, ăn vội quá, bình thường không như vậy đâu."

Advertisement
';
Advertisement