Công lược trái tim (full 1073 chap) – Lâm Tân Ngôn – Tông Cảnh Hạo (Truyện full tác giả: Ngự Miêu)

Chương 27 Con ơi con phải kiên cường một chút

Lâm Tân Ngôn ổn định lại tâm trạng, “Bác tài xế ơi, làm phiền bác quay lại, cháu quên đồ ở công ty cần quay lại lấy”

Tài xế giả vờ không nghe thấy.

Lâm Tân Ngôn nói to hơn, “Làm phiền bác dừng lại!”

Tài xế lái xe nhanh hơn, giọng nói khác hẳn giọng nói dịu dàng lúc đầu, lạnh lùng nói, “Còn chưa đến nơi.”

Khoảng khắc này, Lâm Tân Ngôn thở dốc không thể khống chế được! Lý trí còn sót lại nói với cô, bây giờ không được hoang mang, điện thoại của cô từ từ dịch chuyển đến bên chân, định lấy điện thoại cầu cứu.

Tài xế nhìn thấy ý đồ của cô, đột nhiên phanh gấp xe, trong trạng thái không kịp phòng bị, điện thoại mà Lâm Tân Ngôn lấy ra bị rơi mất.

Lâm Tân Ngôn, “Ông, ông là ai, muốn làm cái gì?” Lâm Tân Ngôn cố gắng đè nén sự sự hãi và kinh ngạc trong lòng.

Tài xếp dường như đạp chân ga hết cỡ, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái, “Cô đắc tội với người khác đúng không? Tôi chỉ nhận tiền để làm việc cho người khác.”

Tim cô đập thình thịch, hai tay hơi hơi run rẩy, là ai muốn hại cô?

Bạch Trúc Vi sao?

Lâm Tân Ngôn, “Tôi cũng cho ông tiền!” Lâm Tân Ngôn thử đưa điều ra điều kiện với ông ta.

Tài xế nhìn cô một cái, bộ quần áo rẻ tiền kia, không giống bộ dạng của người có tiền.

Tài xê không tin cô.

Nhìn thấy chỗ này càng ngày càng vắng vẻ, trong lòng Lâm Tân Ngôn hoang mang, nếu cô nhảy xe xuống thì cô còn một tia hy vọng sống sót, nếu như thực sự bị ông ta đưa đi, thì cô không dám nghĩ đến hậu quả.

Cô nằm đi nắm lại hai tay, cuối cùng quyết định gảy khoá an toàn, kéo cửa xe ral Tài xế nhìn cô một cái, “Nhảy xuống, không chết cũng bị mất một lớp da, cô không thoát được đâu!”

Cho dù không thoát được, cô cũng không thể ngồi trong xe, để mặc cho tài xế đưa cô đi đâu thì đi, như vậy chỉ có một con đường chết!

Cô cũng sợ, nhưng cô không có lựa chọn.

Cô đưa tay ra sờ bụng, “Con ơi con phải kiên cường một chút.”

Gió thổi vù vù, làm tóc cô bay tứ tung, nhưng cô đã quyết tâm.

Gô lấy hết dũng khí, nhảy xuống.

Tốc độ xe chạy quá nhanh, khi cô nhảy xuống hai đầu gối quỳ xuống dưới đất, bò trên mặt đất, lập tức, cảm giác đau rát chạy đến đầu gối, máu dường như từ chỗ đau chảy ra.

€ô không kịp nhìn, bò dậy liền chạy luồn.

Tài xế thực sự không nghĩ răng, cô lại dám nhảy xuống thật, ông ta liền dừng xe lại đuổi theo co.

Lâm Tân Ngôn bị què chân nên chạy không nhanh, mỗi lần nhấc chân, cô đều đau đớn dữ dội.

Cô cố gắng chịu đau, bởi vì cô biết, nếu dừng lại thì cô sẽ chết chắ!

c“Đứng lại!” Tài xế lập tức sắp đuổi kịp rồi.

Cô chỉ có thể dùng hết sức chạy thục mạng.

Chạy thục mạng.

Trong cánh rừng không xa, có ánh đèn, có lẽ là có người, bây giờ cô chỉ có thể cầu cứu người khác mới có thể được cứu.

Cô xông vào trong cánh rừng, chạy theo hướng có ánh đèn, vừa chạy vừa hét cứu tôi với, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Ông tài xế có cơ thể cường tráng, Lâm Tân Ngôn lại vừa bị thương, bị tài xế bắt được, “Đừng nghĩ răng có thể chạy trốn!”

Tài xế kéo cô đi về đường cái, định nhét cô vào lại trong xe.

Lâm Tân Ngôn quay người lại cần vào cánh tay ông ta, tài xế thét thê thảm một tiếng, một cái bạt tay rơi vào mặt cô, “Con mụ thối tha, dám căn †aol”

Lâm Tân Ngôn không nhả ra, trong miệng có mùi tanh của máu, lực trên cánh tay bị đau của tài xế nới lỏng, cô nhân cơ hội vùng vẫy thoát ra, cô chạy còn nhanh hơn lúc trước.

“Đứng lại!” Tài xế đuổi kịp cô một lần nữa, nhưng dưới chân ông ta bị vấp phải cái gì nên ngã xuống, Lâm Tân Ngôn có được thời gian chạy trốn.

Chạy đến gần, cô mới phát hiện, ánh sáng là một căn biệt thự.

Cô chạy đến dùng hết sức gõ vào cổng, “Có ai không, cứu tôi với—— “

Cổng bị cô gõ kêu thùng thùng.

Lúc này tài xế đuổi đến, nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Ngôn không còn đường nào để chạy, “Chạy đi, cô còn chạy được nữa à, tao xem mày có thể chạy đi đâu!”

Lâm Tân Ngôn không quan tâm, hét to lên, “Có ai không—- “

Lần này cô còn chưa kịp hét kêu cứu, thì cổng từ từ được kéo ra, một dáng người mảnh khảnh bước ra, anh đứng ngược sáng, Lâm Tân Ngôn chưa kịp quen với ánh sáng trắng mạnh, bị chói không mở nổi mắt, nhằm tít mắt, “Cứu tôi với”

Giọng nói của cô vừa cất ra, hai chân liền không gắng sức được nữa, ngã xuống.

Trong lúc hốt hoảng, cô nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh nhào đến đỡ lấy cô.

Hà Thuy Trạch, “Ngôn Ngôn” Hà Thuy Trạch lo lăng gọi cô.

Lâm Tân Ngôn khó khăn nở một nụ cười, hoá ra là Hà Thuy Trạch, “Anh—- “

Tài xế vừa nhìn thấy đã thấy điều gì đó không đúng, rất rõ ràng là họ quen biết nhau, ông ta quay người chạy mất.

Hà Thuy Trạch nhìn tài xế chạy mất một cái, anh không đuổi theo, bây giờ Lâm Tân Ngôn quan trọng hơn.

Anh ôm lấy Lâm Tân Ngôn vào nhà, ở dưới ánh đèn sáng, mới nhìn rõ hai đầu gối cô máu thịt bê bết, đều là máu.

Hà Thuy Trạch, “Sao lại bị thế này?” Anh quan tâm hỏi.

Lâm Tân Ngôn không nói ra lời, lúc này cô mới thả lỏng một chút, đau đớn làm cô mất đi sức lực.

Hà Thuy Trạch đặt cô lên ghế sofa, “Anh đi lấy hộp y tế, làm sạch vết thương cho em, nhìn xem có nghiêm trọng hay không.

“Thuy Trạch, cô ấy là ai?” Người phụ nữ búi tóc cao, mặc một bộ đồ đồng bộ, trên ngón tay có đeo một chiếc nhãn ngọc phỉ thuý rất to, ung dung hào hoa.

Ánh mắt lúc này đang đánh giá, nhìn Lâm Tân Ngôn đang ngồi trên sofa.

Lâm Tân Ngôn cũng đang nhìn người phụ nữ này, nhìn thấy bà ăn mặc rất sang, không phải người của gia đình bình thường.

Chỗ này—— Trong phòng trang trí theo kiểu châu Âu, trên trân nhà có treo một cái đèn chùm thuỷ tinh, toả ra ánh sáng trắng lấp lánh, chiếu sáng cả phòng khách, trong phòng không có chỗ nào là không xa hoa.

Chỗ này là chỗ ở của Hà Thuy Trạch?

Anh, anh cũng là người giàu có.

Hà Thuy Trạch không trả lời người phụ nữ, mà đến tủ lấy hộp y tế, đặt lên trên bàn, mở ra, sau đó ngồi xổm trước mặt Lâm Tân Ngôn, “Thuốc sát khuẩn chạm vào vết thương, có thể sẽ đau, em chịu đựng một chút”

Lâm Tân Ngôn gật đầu.

Người phụ nữ hình như không vui với thái độ của Hà Thuy Trạch, “Lâm Lâm đã mất rồi, bao nhiêu năm trôi qua rồi, rốt cuộc con phải trừng phạt mình bao lâu nữa?”

Hà Thuy Trạch không muốn nghe bà nói những điều này, “Mẹ về đi”

“Thuy Trạch—-”

“Mẹ” Hà Thuy Trạch nặng giọng hơn, anh nhìn người phụ nữ, “Con không muốn nhắc đến chuyện đã qua, lần này con trở về, con sẽ không quay lại đó nữa.”

Hạ Trân Du vui mừng quá đổi, mấy năm nay, anh một mình ở nước ngoài, không nói cho người nhà anh ở đất nước nào, chỉ mỗi năm định kỳ gửi một bức thư về, nói mình vẫn còn sống, báo bình an.

Bao nhiêu năm canh cánh trong lòng, chỉ mong anh có thể trở về.

Bây giờ cuối cùng anh có thể thoát ra khỏi sự thật rằng Lâm Lâm đã mất, đồng ý về nước, bà rất vui mừng.

Hạ Trân Du lo lắng anh lại đi, hy vọng anh có thể ở trong nước lâu dài.

Bà muốn tốt nhất con trai có thể kết hôn ở trong nước, có người để bận tâm, bà mới yên tâm anh sẽ không đi.

Nhưng Hà Thuy Trạch rất bài xích, bà cũng không dám ép anh quá, “Được, mẹ không làm phiền con”

Hạ Trân Du xách lấy túi, đi ra hướng cửa, khi đến cửa, bà dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn đang ngồi trên ghế sofa một cái.

Hà Thuy Trạch đang cẩn thận từng chút một làm sạch vết thương cho cô, anh cụp mắt xuống, trong đáy mắt anh ẩn giấu một tình cảm không thể nói rõ.

Bao nhiêu năm nay, anh luôn tự trách bản thân mình về chuyện của Lâm Lâm năm đó.

Ánh mắt bà dừng lại hai giây trên khuôn mặt của Lâm Tân Ngôn, có lẽ có quan hệ với cô gái này.

Bà hít một hơi thật sâu, trong số những nhà quyền thế, bà chưa từng gặp cô gái này.

Lâm Tân Ngôn hình như cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia, cô quay đầu thì liên nhìn thấy Hạ Trân Du đang nhìn mình, cô nở một nụ cười, “Bác gái.”

Từ trong cuộc đối thoại của bà với Hà Thuy Trạch, Lâm Tân Ngôn biết được thân phận của bà, mẹ của Hà Thuy Trạch.

Hạ Trân Du hơi hơi gật đầu, có nghĩa là đáp lại cô, quay đầu đi về hướng ngoài cửa.

Lâm Tân Ngôn cúi đầu, nhìn Hà Thuy Trạch đang thấm vết máu cho mình, “Anh, không ngờ anh là người giàu có—— “

Advertisement
';
Advertisement