Công lược trái tim (full 1073 chap) – Lâm Tân Ngôn – Tông Cảnh Hạo (Truyện full tác giả: Ngự Miêu)

Chương 313: Có thể giao gia nghiệp cho con gái.

“Không về, nói là có thông cáo, ta cũng không biết đó là cái gì, chỉ biết là nó rất bận. Cũng không biết là không có thời gian thật hay giả, tóm lại là không về.” Người phụ nữ thay giày cho Lâm Nhụy Hi, trong phòng không bày đồ trang trí xa hoa mà phong cách khá mộc mạc, trong nhà không có người hầu, tất cả là vị phu nhân này sắp xếp, cũng may nhà không quá lớn.
Vị phu nhân này cũng chính là Lý Tĩnh, vợ của Văn Khuynh. Vì thân phận của Văn Khuynh, cộng thêm hiện tại nghe đồn cấp trên kiểm tra nghiêm ngặt, vị phu nhân này rất khiêm tốn, sợ gây thêm phiền phức cho Văn Khuynh.
Dường như nghe thấy tiếng vang, chỉ thấy người ngồi trên ghế sofa gấp tờ báo lại, nhìn về phía bên này.
Phu nhân đi qua: “Người đến rồi, bọn trẻ trông đáng yêu lắm. Các người trò chuyện đi, ta còn hai món ăn chưa xong, ta đi đi vào trước.”
Văn Khuynh khoát tay một cái: “Bà bận thì cứ đi đi.”
Không biết có phải do đã từng nghe thấy tên của người này từ Trình Dục Tú cho nên Lâm Tân Ngôn rất tò mò, lúc Văn Khuynh buông tờ báo xuống, cô nhìn qua.
Trong phòng có hệ thống sưởi nên ông ta chỉ mặc một chiếc áo thun, hai bên tóc mai đã có tóc trắng, tuổi tác trông có vẻ gần với Tông Khải Phong, nhưng tạo cảm giác hoàn toàn khác. Có lẽ vì ông ta xuất thân từ quân nhân, lúc không biểu cảm gì như thế này vẫn khiến người ta cảm thấy rất nghiêm túc.
Còn Tông Khải Phong thì khá là ôn hòa.
Lâm Tân Ngôn nghĩ thầm trong lòng, Tông Khải Phong chắc chắn là có cảm tình với Trình Dục Tú. Nghĩ thử xem, nếu như ở chung với một người phụ nữ mà mình không yêu thích, sao có thể trầm tĩnh xuống được?
Đồng thời, Văn Khuynh cũng nhìn Lâm Tân Ngôn. Cô không cố ý ăn diện, mặt mộc hoàn toàn, nhưng da của cô rất tốt, hoàn toàn không hề ảnh hướng tới cảm giác thoải mái mà cô mang lại cho người khác, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, ngũ quan rõ ràng hiện ra, con ngươi trong trẻo, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ không tô son. Ngũ quan của cô không hề có chỗ nào đặc biệt, nhưng nhìn chung lại với nhau vẫn cho người ta cảm giác tươi đẹp phi thường.
Ánh mắt Văn Khuynh khẽ chớp, nhất thời nhìn đến xuất thần.
Một tiếng ‘cậu’ của Tông Cảnh Hạo kéo ông ta hoàn hồn trở lại, ông ta ngoắc hai đứa bé: “Mau tới đây, để ta xem nào.”
Lâm Hi Thần không ngại ngùng gì cả, to gan bước tới, hoàn toàn không sợ Văn Khuynh nghiêm nghị.
Làm quân nhân, dù dịu dàng cũng không bình dị gần gũi như người bình thường.
Lâm Nhụy Hi hơi sợ hãi, không dám bước đi. Tông Cảnh Hạo sờ đầu cô bé: “Đi thôi.”
Âm thanh hùng hậu của hắn tựa như cho cô bé cảm giác an toàn, lấy dũng khí đi tới.
Văn Khuynh nhìn hai đứa bé, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cuối cùng khẽ gật đầu: “Tốt, tốt, tốt.”
Văn Khuynh liên tục nói ba chữ ‘tốt’, có thể thấy tâm tình vui vẻ đến thế nào.
“Bên ngoài lạnh lắm hả?” Giọng nói của ông ta dịu dàng đi rất nhiều.
“Cũng được ạ, ngồi trong xe cũng không lạnh lắm.” Lâm Hi Thần nói.
Văn Khuynh cười ha ha, ít có đứa trẻ nào không sợ ông ta, bởi vì dáng vẻ ông ta không cười sẽ khiến người ta cảm thấy rất nghiêm khắc.
Bàn tay ông ta rơi trên vai Lâm Hi Thần, sờ xương cốt của cậu bé, rồi khẽ gật đầu: “Đứa trẻ này gân cốt không tệ.” Ông ta nhìn Lâm Hi Thần: “Có thích đi bộ đội với ta không?”
Lúc này vừa hay Lý Tĩnh đi ra, trong tay còn bưng tách cà phê nóng hổi, nhìn thoáng qua Văn Khuynh: “Ông thôi đi, nhìn ai cũng muốn kéo đi tham gia quân ngũ. Không phải con trai bị ông dọa chạy rồi đấy à?”
Nghĩ đến con trai, Văn Khuynh hừ lạnh một tiếng.
Lý Tĩnh đặt cà phê lên mặt bàn: “Mấy đứa cứ ngồi chơi nhé, đây cũng không phải là người ngoài, đừng câu nệ.”
Lời này chủ yếu là nói cho Lâm Tân Ngôn nghe. Lâm Tân Ngôn lễ phép cười cười.
Tông Cảnh Hạo lôi kéo cánh tay cô ngồi xuống: “Cô ấy trẻ tuổi hơn con.”
Ý tứ là nếu như cô có làm gì không tốt thì cũng không cần để ý.
Lý Tĩnh sửng sốt một chút mới hiểu được, cười nói: “Trông trẻ thật.”
Giống như là sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
“Con bỏ qua nhé, cậu con chính là người như thế đấy. Lúc trước Cảnh Hạo cũng bị ông ta lôi đi làm binh mấy ngày, thế nhưng nhà họ Tông là độc đinh, không thể không ra kế thừa gia nghiệp nên mới không ở lại.” Lý Tĩnh vỗ tay Lâm Tân Ngôn, bảo cô không nên để bụng lời của Văn Khuynh.
Văn Khuynh hừ một tiếng: “Tham gia quân ngũ có gì không tốt? Lúc ấy biểu hiện của Cảnh Hạo xuất sắc thế nào? Nếu không ra, bây giờ thành tựu hẳn là cao hơn cả ta đấy. Đáng tiếc.”
Nhà họ Tông chỉ có một độc đinh này, Văn Khuynh cường thế đến đâu vẫn chỉ là con của em gái hắn. Cuối cùng thì người ta họ Tông, không phải họ Văn.
Văn Khuynh cảm thấy đây là tiếc nuối.
Bây giờ nhìn thấy con của hắn, lại manh động tâm tư.
Lý Tĩnh là người bên gối của ông ta, hiểu ông ta rất rõ, ngăn cản kịp thời, nói: “Hiện tại Cảnh Hạo cũng chỉ có một đứa con trai này. Đi làm lính thật thì gia nghiệp lớn như thế do ai quản đây?”
Lý Tĩnh vẫn mang tư tưởng cũ, vốn không hề coi Lâm Nhụy Hi là người có thể kế thừa gia sản, bởi vì Lâm Nhụy Hi là con gái, tương lai phải lập gia đình.
Tông Cảnh Hạo ôm con gái ngồi lên đùi, nói: “Con gái cũng như vậy.”
Hắn không có tư tưởng chỉ có con trai mới được kế thừa gia sản, mà đối với con gái, hắn còn yêu quý nuông chiều hơn.
Tương lai, nếu con gái có hứng thú, mỗi đứa một nửa gia sản, công bằng.
Nếu Lâm Hi Thần thật sự có hứng thú làm quân nhân, hắn có thể giao việc quản lý gia nghiệp cho con gái.
“Cháu muốn đi bộ đội với ta không? Bắn súng đánh nhau?” Văn Khuynh hỏi Lâm Hi Thần.
“Súng thật ạ?” Lâm Hi Thần hỏi.
Văn Khuynh vỗ ngực: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy cháu đồng ý, cầm súng dài trong tay còn ngầu hơn cả người xấu.” Lúc nói chuyện, Lâm Hi Thần còn làm tư thế cầm súng bằng tay.
Tư thế nhỏ lại trông rất ra dáng khiến Văn Khuynh thoải mái cười to, rất vui vẻ. Ông ta ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Mấy đứa còn trẻ, còn có thể sinh thêm đứa nữa, đứa này cho ta đi.”
Lý Tĩnh tạt một gáo nước lạnh: “Cho ông có tác dụng gì, giờ nó còn bé như thế.”
“Vậy ta đợi thằng bé lớn hơn một chút.” Văn Khuynh thực sự muốn Lâm Hi Thần kế thừa ông ta, lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, ông ta đã thích cậu bé rồi.
“Thôi, đi đến phòng ăn thôi, đồ ăn xong cả rồi.” Lý Tĩnh đứng lên đi đến bếp bưng đồ ăn. Lâm Tân Ngôn đi theo: “Em đi giúp.”
Tông Cảnh Hạo gật đầu.
“Đi đến phòng ăn.” Văn Khuynh dắt tay Lâm Hi Thần.
Sáu cái ghế vây quanh bàn ăn hình chữ nhật vừa đủ.
Văn Khuynh ngồi ở ghế chủ vị, để Lâm Hi Thần ngồi sát bên cạnh ông.
Lý Tĩnh ở phòng bếp nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chỗ này không cần con đâu, con ngồi đi, ta xong nhanh thôi.”
Lâm Tân Ngôn mở vòi nước rửa tay: “Con ngồi không cũng rảnh rỗi, giúp bưng bê sẽ nhanh hơn một chút.”
Lâm Tân Ngôn nói như vậy, Lý Tĩnh cũng không từ chối được, chỉ có thể đưa vào tay cô, Lý Tĩnh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bưng hết lên bày đầy cả bàn.
Tâm trạng Văn Khuynh rất tốt, bảo Lý Tĩnh lấy rượu tới, muốn uống hai chén cùng Tông Cảnh Hạo: “Cầm bình Mao Đài ta cất giữ ra.”
Lý Tĩnh liếc ông một cái, không phải vì ông đòi lấy rượu mà là cười nhạo ông ta: “Cảnh Hạo nhà người ta là ông chủ lớn, có rượu gì mà chưa uống đâu?”
Văn Khuynh kêu một tiếng: “Đấy không phải là bình rượu ngon nhất rồi à? Hôm nay rất có vị Tết, tâm trạng ta tốt, gọi bà lấy bình rượu thôi mà sao còn lải nhải lắm điều thế. Mau đi lấy đi.”
Dường như ông ta nghĩ đến điều gì, nhìn Tông Cảnh Hạo hỏi: “Hai đứa bé này tên là gì, ta còn chưa biết đâu đấy.”
Không đợi Tông Cảnh Hạo nói chuyện, Lâm Nhụy Hi đã trả lời trước thay hắn: “Cháu tên là Lâm Nhụy Hi, anh trai là Lâm Hi Thần.”
Có thể là ở chung được một lúc, cô bé cũng không sợ Văn Khuynh như lúc đầu nữa.
Sắc mặt Văn Khuynh lập tức thay đổi.
Lâm?

Advertisement
';
Advertisement