Công lược trái tim (full 1073 chap) – Lâm Tân Ngôn – Tông Cảnh Hạo (Truyện full tác giả: Ngự Miêu)

Chương 339: Thuốc này chữa bệnh gì.

Tô Trạm vô cùng căng thẳng, như thể không ngờ tới việc đột nhiên có thể gặp được Tần Nhã ở đây, anh ấy giống như theo bản năng muốn buông Lưu Phi Phi ra, nhưng, ngay lúc anh ấy buông lỏng tay, Lưu Phi Phi liền ôm lấy chân của cô ta, cố ý tỏ ra đau đớn, như thể Tô Trạm không đỡ, thì sẽ ngã xuống ngay lập tức.
Tô Trạm không di chuyển, cũng không đẩy Lưu Phi Phi ra, lúc này, anh ấy cũng muốn xem xem Tần Nhã có tức giận khi nhìn thấy anh ấy và Lưu Phi Phi ở cạnh nhau hay không.
Tuy nhiên cô ấy không trốn tránh, thỉnh thoảng cô ấy cũng đến thăm bà cụ, nhưng thái độ đối với Tô Trạm rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến anh ấy cảm thấy Tần Nhã đối với anh ấy không có lấy một chút tình cảm nào.
Cũng hay lúc này Lưu Phi Phi đang ở bên cạnh, anh ấy cũng muốn mượn cơ hội này để thăm dò thái độ của cô ấy đối với mình, nếu như cô ấy tức giận, thì có nghĩa rằng cô ấy vẫn còn để ý đến mình.
Lưu Phi Phi lén nhìn Tô Trạm một cái, không ngờ rằng anh ấy không đẩy mình ra, trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ buồn tủi: “Cô Tần đừng hiểu nhầm, chân của tôi bị thương, không đi được, Tô Trạm mới đưa tôi đến bệnh viện….”
“Tôi không hiểu nhầm.”
Tần Nhã cầm đơn thuốc trên tay, dùng lực siết chặt lại, móng tay xuyên qua lớp giấy, cắm chặt vào da thịt lòng bàn tay, chỉ có đau đớn, mới có thể khiến cô ấy tỉnh táo.
Cô ấy khẽ mỉm cười bình thản nói: “Tôi với anh….Tô Trạm, bây giờ không còn quan hệ gì nữa, anh ấy muốn ở cùng ai thì đó là quyền tự do của anh ấy.”
Đôi môi Tô Trạm mím chặt lại, toàn thân căng cứng, trái tim anh ấy như dòng nước cuộn trào mãnh liệt, không cách nào bình tĩnh lại được, như thể không chấp nhận được sự bình thản của Tần Nhã.
Cô ấy càng bình tĩnh, thì có nghĩa rằng cô ấy không còn để ý đến anh ấy nữa.
Lưu Phi Phi trong lòng vui sướng.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn không dám biểu lộ ra, suy cho cùng, cô ta vẫn chưa nắm rõ được thái độ hiện tại của Tô Trạm, là vì thực sự đã hết yêu Tần Nhã rồi, hay là vì điều gì khác.
Lần này, cô ta nhất định phải giành được Tô Trạm.
Tô Trạm nén lại nỗi đau đớn thất vọng trong lòng, không nói gì, ôm lấy eo Lưu Phi Phi: “Chúng ta đi thôi.”
Khi đi ngang qua Tần Nhã, không biết là cố ý hay vô ý, va vào vai Tần Nhã một cái.
Tần Nhã nôn thốc tháo, cơ thể vốn không khỏe, lại bị Tô Trạm va vào suýt chút nữa ngã xuống, may thay bên cạnh cô ấy là cửa sổ, cô ấy dùng tay bám vào mới không bị ngã xuống.
Cô ấy từ từ gục xuống giữ chặt lồng ngực, cố giữ cho những đau đớn từ trong lồng ngực không thể thoát ra ngoài.
Cảm giác duy nhất lúc này chính là đau, giống như trái tim bị ai đó đục thủng, máu không ngừng chảy ra ngoài.
Cô ấy không biết liệu bản thân mình có vì máu chảy đến cạn kiệt mà chết đi không.
Không biết cảm xúc của mình có phải đã quá kích động rồi không, dạ dày lại cuộn trào mạnh mẽ, cô ấy che miệng, chạy về phía phòng tắm.
Bên ngoài bệnh viện, Tô Trạm đưa Lưu Phi Phi ra xe taxi: “Cô về trước đi.”
Lưu Phi Phi muốn bám lấy anh ấy, nhưng lại không dám, sợ là sẽ làm mất đi ấn tượng tốt, bởi vì sự gấp gáp của cô ta đã khiến Tô Trạm chán ghét rồi.
“Anh còn có việc gì sao?” Lưu Phi Phi nói bóng gió.
Tô Trạm khẽ ừm, nhưng không muốn nhiều lời nữa, anh ấy đóng cửa xe lại, Lưu Phi Phi có chút lo lắng, rất rõ ràng, anh ấy không đi, là vì muốn tìm Tần Nhã.
Cô ta lập tức hạ cửa kính xuống: “Anh muốn giải thích với cô Tần sao? Có cần em giúp anh nói rõ không, dù sao chúng ta cũng thực sự không có gì mà.”
Tô Trạm có vài phần không nhẫn nại: “Không cần.”
Nói xong anh ấy cho xe chạy đi.
Nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, Tô Trạm xoay người bước vào sảnh lớn, đến chỗ hành lang vừa gặp Tần Nhã, nhưng, hành lang đã không còn bóng dáng của Tần Nhã nữa rồi, anh ấy cau mày, xoay người đi ra sảnh lớn, trước sảnh người qua người lại, không thể tìm thấy bóng dáng Tần Nhã.
Tô Trạm bất giác cảm thấy có chút mất mát.
Anh buồn bã, ngay lúc anh ấy đang có ý định từ bỏ chuẩn bị rời đi, thì Tần Nhã từ nhà vệ sinh bước ra, cô ấy đang ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, trông giống như đang bị bệnh.
Anh nhanh chóng bước đến, đỡ lấy cô ấy: “Em sao vậy?”
Tần Nhã ngẩng đầu lên, khuôn mặt trước mắt có chút mờ ảo, rất nhanh sau đó, cô ấy nhìn rõ khuôn mặt đó, không biết vì sao, sau khi nhìn rõ đó là Tô Trạm, cổ họng cô ấy bị nghẹn lại, khoang mũi như bị nhét bông, một dòng chua xót chảy qua hốc mắt, cô ấy cúi đầu xuống: “Sao lại quay lại, muốn trêu đùa tôi sao?”
Tô Trạm cũng ngang ngạnh, rõ ràng là muốn gặp cô ấy, lo lắng cô ấy xuất hiện ở bệnh viện là vì có bệnh: “Ừm.”
Tần Nhã cười, nước mắt nhanh chóng chảy ra: “Anh đến tìm tôi như vậy, không sợ bạn gái cũ của anh….không, bây giờ nên gọi là bạn gái hiện tại tâm đầu ý hợp chứ, anh không sợ cô ấy tức giận sao?”
“Cô ấy không nhỏ nhen như vậy.”
Tần Nhã ngẩng lên, ý là nói cô ấy trước đây nhỏ nhen sao?
Cô cười cay đắng, hóa ra vì quan tâm mà tức giận, là không đúng?
Phải cởi mở rộng rãi mới là yêu thực sự?
Haha.
Cô cảm giác như tư duy của mình sắp bị Tô Trạm lật đổ rồi.
“Anh đi đi, tôi không cần anh.” Tần Nhã giằng khỏi tay anh ấy.
Tô Trạm không buông: “Em bị bệnh sao? Bác sĩ nói thế nào, chỗ nào có vấn đề? Phải chữa như thế nào?”
Một loạt các câu hỏi được đưa ra, Tần Nhã ngơ ra, rất nhanh sau đó cô ấy lấy lại lý trí, ngẩng đầu lên nhìn Tô Trạm, đột nhiên bật cười: “Bác sĩ nói, tôi bị thương.” Cô ấy đặt tay lên ngực: “Biết sao lại bị thương không?”
Tô Trạm nhìn cô ấy: “Là vì anh sao?”
Tần Nhã thu lại tiếng cười: “Không, bởi vì chính tôi, trước đây tôi cảm thấy bản thân mình không hề ngốc, nhưng sau khi gặp anh, tôi phát hiện tôi đúng thật là một con ngốc, sao lại tin lời ngon tiếng ngọt của anh, nhất định sẽ đối xử tốt với tôi cả đời này, haha, anh rất giỏi, tôi tin anh rồi đó, anh lừa tôi thành công rồi đó.”
Tô Trạm lắc đầu: “Anh không nói dối, anh thực sự muốn đối tốt với em….”
“Lời này giữ lại để nói với bạn gái hiện tại của anh đi.” Tần Nhã ngắt lời anh ấy, cô ấy đã thực sự vì Tô Trạm mà tổn thương rồi, không muốn liên quan gì đến anh ấy nữa.
Cô ấy đẩy Tô Trạm ra muốn rời đi, nhưng Tô Trạm không muốn để cô ấy đi như vậy, liền nắm lấy cổ tay cô ấy: “Anh muốn nói cho em nghe.”
“Anh buông tôi ra!” Tần Nhã cố gắng giằng khỏi tay anh ấy, nhưng anh ấy nắm rất chặt, bản thân vốn không có sức, nên rõ ràng giằng co chỉ là vô ích.
Tô Trạm giành lấy đơn thuốc trong tay cô ấy, sau đó ấn cô ấy ngồi xuống ghế: “Ngồi đây đợi anh.”
Tô Trạm sợ cô ấy không nói không rằng mà rời đi, liền cảnh cáo: “Nếu em dám rời đi, em sẽ đến cửa hàng quấy rầy em đó.”
Tân Nhã nhìn anh ấy, bây giờ cô đến sức để tức cũng không có: “Tô Trạm, đến bao giờ anh mới chịu trưởng thành đây? Còn bé hay sao?”
Tô Trạm cười, đúng vậy, trước mặt cô gái này anh ấy luôn thấy thoải mái nhất, làm gì cũng chân thật với bản thân mình nhất, ngay cả trước đây khi ở cạnh Lưu Phi Phi, anh ấy cũng không thoải mái được như khi ở cạnh Tần Nhã.
“Đợi anh.” Tô Trạm cầm tờ đơn đi đến quầy nhận thuốc.
Chỉ có một hộp vitamin B6, Tô Trạm nhìn nó rồi hỏi bác sĩ vừa đưa thuốc: “Xin hỏi, thuốc này chữa bệnh gì vậy?”
Trong bệnh viện rất nhiều người, bác sĩ đó không hề nghe thấy lời anh ấy nói.
Tô Trạm lớn giọng hơn, hỏi lại một lần nữa: “Xin hỏi, vitamin B6 này, để chữa bệnh gì vậy?”

Advertisement
';
Advertisement