Chủ tịch Lý chắc chắn đang ở bên ngoài!
Chỉ có Lý Kiếm là có chút khó hiểu, đám vệ sĩ này trông rất lạ mặt, chẳng lẽ gần đây bố của hắn ta mới tuyển người mới?
"Tên họ Diệp kia!", Hoàng Thành Bân đắc thắng quát lên: "Bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, mày còn muốn ra oai không? Sao, sao mày không dám nói tiếp đi?"
Đúng vậy, Diệp Tuân này cũng có chút lợi hại, ngay cả cậu Lý cũng không phải là đối thủ. Tuy nhiên, dù sao cậu Lý cũng chỉ mới vừa trưởng thành, sức lực và thể trạng đương nhiên không bằng những người đàn ông trưởng thành đang ở thời kỳ sung sức nhất. Bây giờ khi phải đối mặt với vệ sĩ mạnh mẽ thì Diệp Tuân chắc chắn sẽ bị đánh đến mức răng rơi đầy đất!
"Diệp Tuân, anh thấy thế nào? Bây giờ anh biết sợ rồi sao? Còn không mau chạy đi?", Trương Mỹ Lâm châm chọc nói.
"Chạy? Ha ha, hắn ta còn chạy được sao?"
Những người khác cười gằn lên.
Theo bọn họ thấy thì lần này Diệp Tuân chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh đến mức không đứng dậy nổi!
"Bây giờ mới biết sợ? Để tao nói cho mày nghe, đã quá muộn rồi! Lúc nãy mày oai lắm mà? Sao bây giờ ngay cả đánh rắm mày cũng không dám thế?", Lý Kiếm ném túi chườm đá xuống đất rồi đứng dậy, trừng mắt nhìn Diệp Tuân đầy oán hận.
Diệp Tuân vẫn thờ ơ như cũ.
"Mẹ kiếp! Sao tụi mày còn đứng đó? Mau đánh chết thằng khốn này đi!", Lý Kiếm bị thái độ thờ ơ của Diệp Tuân chọc giận, hắn ta ngay lập tức hét vào mặt hai người mặc đồ đen.
Đám người Trương Mỹ Lâm và Hoàng Thành Bân đều nở nụ cười hả hê, rất mong chờ được xem một màn kịch hay.
Nhưng điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là hai vệ sĩ vẫn bất động.
“Tao bảo tụi mày ra tay, tụi mày còn đứng đó làm gì?”, Lý Kiếm nhíu mày nói.
Không ai trong số hai vệ sĩ nói một lời.
Đang có chuyện gì vậy?
Đám người Lý Kiếm đều cảm thấy rất khó hiểu.
Lúc này, một trận ồn ào khác lại từ ngoài cửa truyền đến.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy bóng một người đàn ông to lớn trong bộ vest đen đang hơi khom người bước vào trong phòng bao như thể đang mang một vật nặng nào đó.
"Chẳng lẽ bọn họ biết thực lực của Diệp Tuân cho nên mới không lập tức công kích mà chờ người cầm thêm vũ khí lợi hại nào đó đi vào đối phó hắn ta sao?"
Đám người Lý Kiếm nghi hoặc suy nghĩ.
Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là hai người mặc vest đen từ ngoài cửa đi vào lại đang cõng theo một chiếc xe lăn. Bậc cửa phòng bao tương đối cao cho nên không thể đẩy thẳng xe lăn vào mà chỉ có thể khiêng vào.
Trên chiếc xe lăn có một thanh niên đang ngồi, hai chân bị bó bột dày, rõ ràng là hai chân đều đã bị gãy.
"Đây là…"
"Anh Chu?"
"Cậu Chu?"
"Trời ạ, sao cậu Chu lại tàn phế như vậy?"
Đám người Lý Kiếm đều trợn mắt há hốc mồm.
"Anh Chu, anh bị làm sao vậy?", Lý Kiếm ngạc nhiên hỏi.
Chu Gia Đống không hề phản ứng.
Vào lúc này đám người Lý Kiếm mới để ý, Chu Gia Đống trước đây vốn là người đẹp trai tràn đầy sức sống, thế mà giờ đây sắc mặt của hắn ta tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn giống như bị phủ một màn sương giá.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Họ còn chưa kịp định thần thì ngoài cửa đã có người mặc vest đen vác chiếc xe lăn thứ hai vào.
Người ngồi trên chiếc xe lăn thứ hai lại chính là Chu Quốc Lương! Người đàn ông này còn giàu có hơn Lý Lương Vỹ bố của Lý Kiếm rất nhiều!
Chu Quốc Lương cũng đang bị bó bột dày ở một chân!
"Bác Chu?"
"Chủ tịch Chu?"
"Chuyện này…"
Đám người Lý Kiếm hoàn toàn chết lặng.
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao chân của bố con nhà họ Chu lại bị gãy?
Trong lòng Lý Kiếm tò mò cùng nghi hoặc đến phát điên, hắn ta vội vàng hỏi: "Bác Chu, anh Chu, hai người làm sao vậy? Sao lại thành ra như vậy?"
So với Chu Gia Đống vô hồn, nét mặt của Chu Quốc Lương lại khá bình tĩnh.
Ông ta không để ý đến Lý Kiếm, với sự hỗ trợ của các vệ sĩ, ông ta miễn cưỡng đứng dậy khỏi xe lăn, sau đó cúi đầu thật sâu trước mặt Diệp Tuân!
"Cậu Diệp! Con trai của tôi đã mạo phạm đến cậu, sau khi về đến nhà tôi đã tự tay đánh gãy chân còn lại của nó, mời cậu xem qua!", Chu Quốc Lương cúi đầu nói.
Trịnh Long rất chú ý đến vấn đề này, sau khi Chu Quốc Lương xử lý xong vết thương ở chân mình thì liền lập tức đánh gãy chân còn lại của Chu Gia Đống trong bệnh viện, sau đó nhanh chóng đến gặp Diệp Tuân để xin lỗi.