Bố con họ Chu còn bị đánh gãy chân, vậy Lý Kiếm thì sao?
Liệu hắn ta có phải chịu chung số phận không?
Toàn thân Lý Kiếm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc hắn ta phải làm sao bây giờ?
Hoàng Thành Bân nơm nớp lo sợ, hắn ta cũng đã nhận ra rằng ngay cả nhà họ Lý cũng không thể đắc tội với Diệp Tuân! Thế mà trước đó hắn ta còn dám chế giễu Diệp Tuân? Hắn ta chán sống rồi hay sao!
Xong đời rồi!
Hoàng Thành Bân càng nghĩ càng sợ hãi, thậm chí hắn ta đã khóc nấc lên.
Về phần Trương Mỹ Lâm và đám người còn lại thì ai cũng tái nhợt vì vô cùng sợ hãi.
"Làm sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra?"
"Hắn ta đáng sợ như vậy sao?"
"Nhà họ Chu đắc tội hắn ta còn phải khổ sở như vậy, có phải chúng ta sẽ càng khổ sở hơn không?"
“Xong rồi, hết rồi, chúng ta xong đời rồi!”, một nữ sinh khác òa khóc nức nở.
Ruột gan của Lý Kiếm đều quặn lại vì hối hận!
Lúc này, bên ngoài phòng bao lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Ai dám đánh con trai ông?"
Người còn chưa đến thì tiếng quát đã đến trước.
Một tiếng quát lớn chửi rủa vang lên từ phía bên kia cầu thang.
Có thể tưởng tượng được người quát lên câu này đang tức giận đến mức nào.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, chẳng hiểu sao Lý Kiếm lại không cảm thấy vui mừng chút nào!
Trước đây chỉ cần nghe thấy tiếng ông già nhà mình bước ra là Lý Kiếm đã tràn đầy tự tin rồi.
Nhưng chỉ riêng lần này Lý Kiếm mới cảm thấy rằng bố của mình rất có thể sẽ bị mình liên lụy!
Đám người Hoàng Thành Bân cũng biết cứu binh đang đến nhưng đều không cảm thấy kích động hay nhẹ nhõm.
Mọi người vẫn đang trong trạng thái mất hồn, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Người đến đúng là Lý Lương Vỹ, ông ta mang theo bảy tám vệ sĩ hùng hổ đến với phong thái đầy uy hiếp, khiến những nhân viên và khách hàng nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh sợ.
Nhưng vừa mới đi tới cửa thì Lý Lương Vỹ đã hơi sửng sốt khi nhìn thấy hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở cửa.
Vệ sĩ của ai đây?
"Chu, anh Chu?"
Khi Lý Lương Vỹ bước vào phòng bao thì ông ta lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy bố con nhà họ Chu đều đang ngồi trên xe lăn với cẳng chân bị bó bột.
Ông ta còn không buồn kiểm tra tình trạng của con trai mình mà đã vội vàng chạy đến bên cạnh Chu Quốc Lương, không thể tin nổi mà hỏi: "Anh Chu, bố con hai người bị làm sao vậy?"
Chu Quốc Lương cười khổ nói: "Chúng tôi không cẩn thận mạo phạm đến cậu Diệp nên bị đánh gãy hai chân... Tất nhiên đây đều là lỗi của chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đến đây để xin lỗi cậu Diệp".