Mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, không phải là hương nước hoa, hẳn là mùi cơ thể phụ nữ. Cả căn phòng đều là màu hồng nhạt, có rất nhiều đồ vật nho nhỏ đáng yêu, tinh xảo, mơ mộng và mang chút ấu trĩ giống nơi ở của công chúa trong truyện cổ tích. 

Nếu Diệp Tuân đoán không lầm thì đây chắc là phòng ngủ của Lê Tuyết Vi. 

Khuê phòng của thiếu nữ luôn có sức hấp dẫn bí ẩn với mỗi người đàn ông. 

Diệp Tuân vô cùng hứng thú nhìn cách bày trí bên trong, lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người phụ nữ xinh đẹp quấn khăn tắm bước ra từ bên trong. 

Chiếc khăn tắm màu trắng không thể che được hết toàn bộ cơ thể, dáng người yêu kiều thoáng ẩn thoáng hiện, cần cổ xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, hai cánh tay tựa búp sen non, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, làn da trắng như sữa, cả người toát ra sự quyến rũ. 

Lê Tuyết Vi sửng sốt khi nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng ngủ của mình. 

Ngay sau đó, cô lập tức lấy tay che trước ngực, thất thanh kêu lên: “Diệp Tuân, cái tên lưu manh xấu xa! Sao anh lại ở đây? Mau ra ngoài cho tôi”. 

“Này, cho xin đấy…”, Diệp Tuân cũng giật mình bởi tiếng hét của cô, dở khóc dở cười nói: “Đến nỗi phải hét lớn tiếng thế sao? Cô chẳng thục nữ chút nào”. 

“Đừng nhiều lời! Anh ra ngoài trước cho tôi!”, Lê Tuyết Vi tức giận nhìn Diệp Tuân. 

Thục nữ? 

Không đánh cho tên khốn tự ý xông vào phòng ngủ của người khác ra ngoài đã là tốt lắm rồi, cái tên vô lại này còn không biết ngượng mà bảo mình không thục nữ? 

Diệp Tuân khẽ cười, đi ra khỏi phòng ngủ, tiện thể đóng cửa phòng lại. 

Lê Tuyết Vi lo lắng nãy giờ vừa mới thở phào thì lại thấy Diệp Tuân đẩy cửa ra, thò đầu vào, híp mắt nhìn mình nói: “Quên nhắc cô, bắt đầu từ hôm nay, trong căn biệt thự này có thêm một người đàn ông, sau này tốt nhất là nên khóa cửa phòng đi, nếu không tôi mà bất cẩn đi nhầm phòng là hỏng bét đấy”. 

“Khốn nạn!”, Lê Tuyết Vi nổi giận túm lấy một con gấu bông ném sang. 

Diệp Tuân nhanh chóng khóa cửa lại, gấu bông đập vào cánh cửa. 

Lê Tuyết Vi còn chưa hết giận, đi đến nhặt gấu bông lên, đồng thời khóa trái cửa. 

Cô vừa thay đồ vừa suy nghĩ, sao tên khốn Diệp Tuân này vào được chứ? 

Không lâu sau Lê Tuyết Vi đã nghĩ ra câu trả lời. 

Dì Trần có thể cho tên này vào nhà chứng tỏ đã được mẹ đồng ý, nếu không bà ấy sẽ không cho Diệp Tuân vào nhà khi chưa được mình cho phép. 

Bình thường, sau khi tắm rửa xong, Lê Tuyết Vi sẽ thay một bộ đồ ngủ hoặc váy ngủ thoải mái, nhưng vì nhà có thêm một tên vô lại, cô chỉ đành thay áo rộng và quần dài che đi thân hình tuyệt mỹ của mình. 

Lê Tuyết Vi nhanh chóng xuống lầu đến phòng bếp tìm dì Trần, hỏi thăm tình huống cụ thể một hồi, quả nhiên là ý của mẹ! 

“Mẹ cũng thật là…”, Lê Tuyết Vi cực kỳ bất lực, vừa nghĩ đến sau này sống cùng với tên khốn Diệp Tuân dưới một mái nhà, cô lại cảm thấy buồn bực. 

Lê Tuyết Vi sầm mặt xoay người đi, dì Trần hỏi: “Cô chủ, cô đi đâu? Sắp đến giờ cơm rồi”. 

“Dì Trần, cháu không muốn ăn!”, Lê Tuyết Vi tức giận nói. 

Nhìn thấy tên khốn Diệp Tuân là tức no rồi, nào còn tâm trạng ăn cơm. 

“Không ăn thì không tốt cho sức khỏe, ít nhiều gì cô cũng nên ăn một chút chứ…”, dì Trần khuyên. 

Lê Tuyết Vi vẫn lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng bếp, cô thấy Diệp Tuân đang ngồi trên sofa trong phòng khách, bắt chéo hai chân xem tivi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement