Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

“Em đi chuẩn bị!”, nói rồi Trương Hổ đứng lên, xong như nhớ đến gì đó mà nói: “Anh ơi, em không hiểu nếu anh Diệp đã mạnh như thế, tại sao phải đi làm một bảo vệ chứ?”

 

Vấn đề này đúng là làm khó Tề Vĩ rồi. Hắn ta trầm tư một lúc, đến khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc sắp làm bỏng ngón tay, hắn ta mới giật mình nói: “Con trai của đại gia còn thích ăn vặt lề đường mà… chúng ta sao có thể đoán được suy nghĩ của những người này?”

 

“Cũng đúng”, Trương Hổ cái hiểu cái không sờ đầu, đi ra ngoài chuẩn bị ba triệu tệ tiền mặt.

 

Trước cổng tập đoàn quốc tế Hoàn Cầu.

 

Hiện trường đánh nhau lúc nãy đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài những người có nhiệm vụ còn ở đó, những bảo vệ không có việc gấp đều nán lại nói chuyện phiếm với Diệp Tuân.

 

Chỉ có đội trưởng Cao sợ Diệp Tuân làm khó dễ mình đã lặng lẽ bỏ chạy lên lầu tìm trưởng phòng Tào kêu khổ.

 

Trưởng phòng Tào rất ngạc nhiên khi nghe nói Tề Vĩ bị Diệp Tuân đánh cho tan tác.

 

Tào Cương biết bản lĩnh của Tề Vĩ, xem ra Diệp Tuân này còn là một cao thủ.

 

“Chuyện này khó giải quyết rồi…”, trưởng phòng Tào cau mày, im lặng một lúc cuối cùng vẫn đi ra khỏi văn phòng đi tìm tổng giám đốc báo cáo.

 

Lê Tuyết Vi hoàn toàn không biết Tề Vĩ là ai, người tài năng xuất chúng như cô thậm chí còn không tin trên đời này có thế giới ngầm nữa là.

 

Trưởng phòng Tào tốn một lúc mới miễn cưỡng giải thích rõ ràng lai lịch của Tề Vĩ, bản lĩnh và thực lực kinh người của Diệp Tuân.

 

“Ý ông là anh ta rất lợi hại, là một cao thủ?”, ngón tay trắng nõn của Lê Tuyết Vi nhẹ nhàng xoay cây bút ký cây màu đen trong tay.

Trưởng phòng Tào gật đầu, lộ vẻ mặt khó xử: “Phải, sếp Lê. Diệp Tuân kia là một cao thủ lợi hại nên... việc cô dặn dò có chút khó làm”.

 

“Hóa ra anh ta thật sự là một cao thủ”, Lê Tuyết Vi suy ngẫm một hồi, biểu cảm cũng không có gì thay đổi.

 

Cô đã nghe mẹ nói Diệp Tuân là một cao thủ, giờ lại nghe trưởng phòng Tào kể lại, đây cũng chỉ là xác minh sự thật nên cô cũng không quá kinh ngạc.

 

Một lát sau, Lê Tuyết Vi mới nói: “Dù anh ta là một cao thủ thì cũng không thể ở lại lâu. Anh ta vừa tới công ty hai ngày, ở cổng công ty đã xảy ra hai vụ xô xát, ảnh hưởng ác liệt. Hiển nhiên tên này là một tai họa”.

 

Trưởng phòng Tào khó xử: “Tôi sợ chọc giận cậu ta sẽ có nguy hiểm!”

 

Lê Tuyết Vi cười nhạo một tiếng: “Trưởng phòng Tào, ông đừng lo, hiện tại là xã hội pháp trị văn minh, tôi tin Diệp Tuân kia không dám làm bậy đâu”.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng công ty.

 

Có hai cảnh sát xuống xe, đi thẳng tới chỗ bảo vệ, xụ mặt nhìn mấy bảo vệ đầy nghiêm khắc: “Ai là Diệp Tuân?”

Thấy cảnh sát tới, mấy bảo vệ bắt đầu lo lắng cho Diệp Tuân.

 

Họ đoán là mấy cảnh sát này tới vì vụ ẩu đả. Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân do mấy người anh Tề tới kiếm chuyện, hơn nữa đối phương ra tay trước, Diệp Tuân chỉ là người bị ép phải phản kháng thôi, chắc sẽ không phải bị tội gì nặng đâu.

 

“Là tôi!”, Diệp Tuân lên tiếng.

 

Một cảnh sát mặt nhìn chằm chằm Diệp Tuân, lấy ra thẻ của mình, nghiêm túc nói: “Tôi là Dương Kiệt thuộc

Advertisement
';
Advertisement