Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

Người đàn ông bị đá bay ngay lập tức, anh ta đâm sầm vào cánh cổng sắt phía sau rồi ngất xỉu tại chỗ, thân thể trượt theo cánh cổng sắt ngã xuống đất.

 

Chỉ còn lại viên cảnh sát cao gầy đang sững sờ, miệng há to kinh ngạc, hồi lâu cũng không ngậm lại được!

 

Ôi trời! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

 

Trên đời này có người mạnh đến như vậy sao?

 

Diệp Tuân nhảy khỏi bàn với nụ cười trên môi, đi về phía viên cảnh sát cao gầy.

 

Thấy anh ta đứng ngây ngốc tại chỗ như vậy, Diệp Tuân cũng không có hứng thú ra tay, chỉ là phất tay trước mắt anh ta nói: "Làm gì mà ngẩn người thế?"

 

Viên cảnh sát cao gầy đột nhiên hoàn hồn, kinh hãi hét lên: "Dừng lại, không... không được ra tay! Tôi chỉ là một công chức bàn giấy, đừng đánh tôi..."

 

“Công chức bàn giấy, khó trách anh lại nói nhiều như vậy”, Diệp Tuân bật cười, thấy người này rụt rè nên anh cũng không thèm để ý, chỉ cúi người nhặt viên kim cương nhỏ rơi ở chân bàn rồi đặt nó trở lại vào khóa thắt lưng.

 

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

 

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mở ra, một nữ cảnh sát xinh đẹp hiên ngang xông vào.

 

Diệp Tuân quay đầu lại nhìn thì có chút kinh ngạc, nữ cảnh sát xinh đẹp này chẳng phải chính là mỹ nhân ngực khủng lần trước định bắt anh nhưng lại bị anh sờ soạng đó hay sao? Không ngờ đã tới đây rồi mà vẫn phải gặp người quen.

 

Nhìn thấy hai đồng nghiệp nằm lăn quay trên mặt đất, Lý Tâm Khiết khẽ biến sắc, khi vừa nhìn thấy Diệp Tuân thì cô ấy lại lập tức cau mày.

 

Diệp Tuân vẫn còn nhớ cô ấy, cô ấy thậm chí còn có ấn tượng sâu sắc với Diệp Tuân hơn.

 

"Là anh? Anh không nhớ tôi đã bảo anh phải làm công dân tuân thủ pháp luật hay sao? Hôm nay anh bị bắt vì tội gì?", Lý Tâm Khiết trừng mắt hỏi.

 

“Tôi không làm gì sai, là tôi bị oan”, Diệp Tuân thoải mái nói.

 

Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Diệp Tuân khi bị bắt, Lý Tâm Khiết đã rất tức giận. Cô ấy lạnh lùng mắng: "Là anh đã đánh đồng nghiệp của tôi ngã xuống đất sao? Anh có gan dám đánh cảnh sát sao?"

 

“Không phải do tôi làm”, Diệp Tuân ra vẻ thành khẩn nói.

 

Tội hành hung cảnh sát không hề nhỏ, Diệp Tuân không ngu ngốc đến mức tự thừa nhận điều đó.

 

"Anh nói không phải thì là không phải sao? Tôi còn không rõ anh quá hay sao? Mau ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu!", Lý Tâm Khiết quát.

 

"Không phải là cô quá vô lý rồi hay sao?"

 

Lý Tâm Khiết cũng lười nói nhảm với anh, cô ấy nhanh chóng rút súng ra chỉ vào Diệp Tuân rồi hét lớn: "Ngồi xổm xuống!"

 

Diệp Tuân bất đắc dĩ nói: "Đâu đến nỗi mỗi lần nhìn thấy tôi là cô lại rút súng ra thế?"

"Ôm đầu ngồi xổm xuống!"

 

Diệp Tuân nhún vai, anh trở lại ghế ngồi xuống, lười biếng gác hai chân lên bàn.

 

Lý Tâm Khiết thấy thái độ của Diệp Tuân thì liền cau mày thật chặt, hùng hổ nói: "Bỏ chân xuống cho tôi!"

Advertisement
';
Advertisement