Khi Diệp Tuân bước ra khỏi đồn cảnh sát, anh đã nhìn thấy Mông Trọng ngay lập tức. Thật khó để một người cao lớn như vậy không thu hút sự chú ý của người khác.

 

Thấy Mông Trọng đang nhìn về phía bên này rồi nở nụ cười hàm hậu, Diệp Tuân liền đi tới, cũng nở nụ cười chào hỏi: "Anh bạn, là anh đã bảo lãnh tôi ra ngoài sao?"

 

Mông Trọng gật đầu, nhìn Diệp Tuân từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Anh bạn này, lá gan của anh thật sự rất lớn đó".

Diệp Tuân tuy không hiểu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: "Lá gan của tôi đúng là không nhỏ, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay. Tôi mời anh một bữa cơm nhé?"

 

Mông Trọng cười nói: "Mời cơm thì không cần, hơn nữa anh cũng không cần phải cảm ơn tôi. Anh phải cảm ơn người bên kia kìa".

 

Nói xong, Mông Trọng chỉ vào chiếc Land Rover màu đen đang đỗ cách đó không xa.

 

Diệp Tuân nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe này, dù sao anh cũng chỉ mới nhìn thấy nó vào tối hôm qua.

 

Anh chậm rãi bước tới, nhìn vào bên trong ghế phó lái thì quả nhiên nhìn thấy người thiếu phụ xinh đẹp động lòng người mà anh vừa gặp đêm qua.

 

Diệp Tuân cười nói: "Thật sự là cô sao. Cảm ơn cô".

 

Nạp Lan Uyển Thanh khẽ mỉm cười nói: "Vừa nãy tôi đi ngang qua đây thì thấy anh bị bắt vào trong, cho nên mới tiện tay giúp đỡ mà thôi. Coi như là cảm ơn anh ngày hôm qua đã giúp tôi sửa xe".

 

Diệp Tuân chưa kịp nói gì thì Nạp Lan Uyển Thanh đã gọi Mông Trọng lên lái xe, sau đó cô ta đóng cửa kính xe, còn không thèm liếc mắt nhìn Diệp Tuân một cái.

 

Mông Trọng nhanh chóng khởi động xe rời khỏi.

 

"Lại vậy nữa, muốn đi nhờ xe cũng không được", Diệp Tuân lắc đầu, nhìn theo chiếc Land Rover đang rời đi, khẽ cười nói: "Tôi không tin, lên giường đã khó như vậy, chẳng lẽ muốn ngồi nhờ xe cũng khó như vậy sao?"

 

Diệp Tuân cảm thán một chút khi nhìn về phía chiếc Land Rover đang rời đi, ngay sau đó một chiếc Ford Sedan màu đen đã nhanh chóng dừng lại bên cạnh anh.

 

Cửa xe mở ra, Trương Hổ vội vàng chạy ra, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói: "Anh Diệp, anh Diệp!"

 

“Là anh sao, có mang tiền đến không?”, Diệp Tuân cười nói rồi lấy ra một điếu thuốc.

 

Trương Hổ lập tức lấy bật lửa ra giúp Diệp Tuân châm lửa rồi cung kính nói: "Vâng, anh Diệp quả nhiên tiên đoán như thần, anh Tề đã chuẩn bị ba triệu bồi thường chi phí chữa trị cho đồng nghiệp của anh. Tôi cầm tiền đến công ty tìm anh nhưng nghe nói anh đã tới đồn cảnh sát nên mới vội vàng chạy đến đây tìm".

 

“Nếu như tôi bị nhốt ở đây vài ngày thì chẳng phải anh phải chờ đợi công cốc rồi hay sao?”, Diệp Tuân cười hỏi.

 

Trương Hổ đi theo cười nói: "Chúng tôi cũng có chút quan hệ, chỉ có điều vừa mới điện thoại tới thì đã nghe nói anh được thả ra rồi".

Xem ra người đưa anh vào đồn cảnh sát không phải anh Tề mà là Triệu Phong.

 

Diệp Tuân nhìn Trương Hổ rồi hỏi: "Triệu Phong cũng có quan hệ với cảnh sát ở đây sao?"

 

"Đúng vậy, hắn ta có quan hệ rất tốt với một người tên là Dương Kiệt", Trương Hổ cung kính nói: "Anh Diệp, tiền ở trong xe, anh có muốn lên xe xem một chút không?"

 

Diệp Tuân gật đầu ngồi vào ghế sau, anh nhìn thấy

Advertisement
';
Advertisement