“Lá gan không nhỏ nhỉ”, Chu Hạo hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạo: “Dám động vào người của tao ngay trong quán bar này? Mẹ nó, mày có biết đây là địa bàn của ai không? Đây là địa bàn của anh Báo, ông đây là em họ của anh Báo”.
Bình thường mỗi khi Chu Hạo nói ra biệt danh của anh Báo ở quán bar này, người đối diện đều ngoan ngoãn lại.
Quả nhiên nghe đến hai chữ anh Báo, Tưởng Chính Đức cũng không đánh người nữa.
Anh ta nhìn Chu Hạo hỏi: “Đây là địa bàn của Lý Báo?”
“Đúng thế”, Chu Hạo kiêu ngạo nói: “Nếu đã biết còn không mau xin lỗi ông đây?”
Tưởng Chính Đức nói: “Tôi quen với anh Tề và Trương Hổ, Trương Hổ nhìn thấy tôi cũng sẽ gọi tôi một tiếng anh Tưởng”.
Nghe thế Chu Hạo khá ngạc nhiên, cẩn thận nhìn Tưởng Chính Đức, ngờ vực nói: “Mày quen với anh Hổ và anh Tề? Sao tao chưa từng gặp mày? Mày làm nghề gì?”
“Tôi là bảo vệ ở quốc tế Hoàn Cầu, tôi tên Tưởng Chính Đức”, Tưởng Chính Đức nói.
Anh ta vừa nói xong câu này, đám người Chu Hạo bật cười.
“Ha ha ha! Buồn cười thật đấy”.
“Một tên bảo vệ quèn mà cũng dám xưng anh gọi em với anh Tề? Mẹ kiếp, mày đang hù dọa ai thế hả?”
“Tưởng Chính Đức, ha ha ha, cái tên quèn này cũng thú vị đấy. Nói thật có phải mày bị quỷ ám rồi không?”
Mấy thanh niên đó cười rất vui.
Mặt Tưởng Chính Đức đỏ bừng, xấu hổ nói: “Tôi thật sự quen với Trương Hổ và anh Tề”.
Chu Hạo cười đủ rồi bèn mắng: “Mày nghĩ người khác cũng ngu ngốc giống mày sao? Cút!”
Mấy người Từ Oánh Oánh nhìn thấy Tưởng Chính Đức ra giúp đỡ cũng đều thở phào, nhưng nhìn thấy tình hình hiện giờ, tim lại như bị nhấc lên.
Lúc này ngoài cửa quán bar vang lên động tĩnh, chỉ thấy năm sáu người đàn ông lực lưỡng lắc lư đi vào.
Người đi đầu là một thanh niên đầu trọc, mặc tây trang, đeo cà vạt, trông có vẻ là một người tài giỏi trong giới kinh doanh. Nhưng sắc mặt u ám và ánh mắt hung thần đó khiến người khác sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!