Nếu trước đó cô ta không làm bẽ mặt Diệp Tuân thì cô ta cũng đã không cãi nhau với Tưởng Chính Đức. Nếu vậy thì bây giờ cô ta đã có thể đứng bên cạnh Tưởng Chính Đức và Diệp Tuân, được đám người anh Tề cung kính gọi một tiếng cô Từ.
Như vậy thì nở mày nở mặt đến thế nào chứ!
Nhưng tại sao?
Tại sao tất cả cơ hội đều biến thành bọt nước!
Lâm Hiểu Mạn lại càng hối hận.
Đương nhiên cô ta biết bạn thân rủ mình đến đây chơi chính là để giới thiệu một người bạn nam cho mình.
Nếu như ngay từ đầu cô ta có thể hòa thuận với Diệp Tuân, thuận lợi xây dựng quan hệ với anh thì rất có thể cô ta đã bám được vào cây đại thụ Diệp Tuân này rồi!
Như vậy thì cô ta liền có thể thoát khỏi cuộc sống bình thường này để sống một cuộc sống khác rồi!
Đáng tiếc, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn!
“Đứng lên đi”, Diệp Tuân phất tay bảo Lý Báo đứng lên.
Đám người Chu Hạo đều nhìn Diệp Tuân và trưng ra nụ cười nịnh hót, bọn họ giống như một đám chó khép nép, rất sợ Diệp Tuân không hài lòng thì tất cả bọn họ đều phải gặp xui xẻo.
Diệp Tuân hàn huyên vài câu với Tề Vĩ, sau đó cùng Tưởng Chính Đức rời khỏi quán bar. Tề Vĩ, Trương Hổ và đám thuộc hạ liền kính cẩn tiễn anh ra ngoài.
Sau khi Diệp Tuân rời đi, trong mắt Lý Báo liền lộ ra một tia âm độc.
Sắc mặt Tề Vĩ trầm xuống, hắn ta cau mày nói: "Báo, tao biết mày kiêu ngạo, tự cho mình là thượng đẳng. Nhưng mày tuyệt đối không được để cho anh Diệp để ý đến mày, thậm chí cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù, hắn muốn giết mày cũng dễ không khác gì giết chết một con kiến".
“Anh Tề, em sẽ không làm vậy đâu”, Lý Báo vội vàng nói.
Sao Tề Vĩ có thể không biết Lý Báo đang nói dối, hắn ta trịnh trọng nói: "Hắn là một tông sư đấy, mày cứ tự liệu mà làm!"
“Cái gì?”, Lý Báo khiếp sợ.
Diệp Tuân lại là một tông sư?
Lý Báo là võ giả nội kình nhập môn, tất nhiên hiểu rõ tông sư đáng sợ như thế nào.
Ban đầu Lý Báo còn nghĩ rằng mình đã đánh giá chính xác về Diệp Tuân, có thể đánh bại anh Tề thì ít nhất cũng phải là võ giả nội kình đại thành, hoặc võ giả nội kình viên mãn. Nhưng cho dù là vậy thì trình độ đó cũng không thể thắng nổi súng đạn. Chỉ cần trong tay có súng thì hắn hoàn toàn có thể giết chết Diệp Tuân!
Nhưng Lý Báo thật sự không ngờ Diệp Tuân lại là một tông sư!
Trên đời này lại tồn tại một tông sư trẻ tuổi như vậy sao? Chuyện này thật sự đã phá vỡ nhân sinh quan của hắn, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của anh Tề thì rõ ràng hắn ta không hề nói dối.
Sau khi nhận ra Diệp Tuân là một tông sư, Lý Báo hoàn toàn từ bỏ ý định báo thù, không còn dám tỏ ra bất kính với Diệp Tuân nữa.
Tề Vĩ nhìn đám thuộc hạ còn lại rồi nói: "Tụi mày ngay lập tức in ảnh của anh Diệp ra cho các anh em xem, để cho bọn nó nhớ kỹ. Nhìn thấy anh Diệp ở đâu thì đều phải đối đãi kính cẩn. Đứa nào không có mắt dám khiêu khích anh Diệp thì không cần hắn ra tay tao cũng sẽ giết chết đứa đó!”
"Vâng thưa đại ca!", đám người Trương Hổ, Lý Báo đồng thanh đáp.
...
Ra khỏi quán bar, Tưởng Chính Đức vô cùng phấn khích.
Trước đó ở trong quán bar còn chưa uống được bao nhiêu thì đã bị đám người Chu Hạo làm phiền, Tưởng Chính Đức liền đề nghị: "Anh Diệp, chúng ta đi ăn khuya nhé?"
Diệp Tuân nhìn đồng hồ, giờ này mới hơn mười giờ, vẫn còn sớm nên gật đầu nói: "Được".
“Đợi tôi qua bên kia rút tiền chút”, Tưởng Chính Đức nói rồi chỉ vào cây ATM đối diện.
Anh ta định mời Diệp Tuân một bữa thịnh soạn nhưng lại không có đủ tiền mặt vì vậy mới phải đi rút tiền. Sau khi đút thẻ vào và nhập mật khẩu, anh ta bỗng sững sờ khi nhìn thấy số dư tài khoản hiển thị trên màn hình.
Ba triệu!
Tưởng Chính Đức kiểm tra lại ba lần thì mới dám xác nhận bên trong tấm thẻ này thật sự có ba triệu!
Mà tấm thẻ này là do Diệp Tuân đưa cho anh ta khi đến thăm anh ta trong bệnh viện, nói rằng đó là chi phí y tế do đám người anh Tề đền bù.
Khi đó Diệp Tuân nói rằng số tiền cũng không nhiều lắm, nhưng Tưởng Chính Đức thật sự không quá quan tâm. Đến bây giờ Tưởng Chính Đức mới biết, số tiền trong đó là con số mà anh ta phải làm việc cả đời mới kiếm được!
Tưởng Chính Đức sững sờ, hai tay bắt đầu run lên.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, anh ta vội vàng rút thẻ ngân hàng ra, thậm chí quên cả việc rút tiền, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Tuân, kích động nói: "Anh Diệp, trong thẻ anh đưa cho tôi có ba triệu?"
Diệp Tuân gật đầu: "Ừ".
"Tôi không thể lấy được, nhiều tiền quá, phỏng tay tôi mất", Tưởng Chính Đức đưa lại thẻ ngân hàng cho Diệp Tuân.
Diệp Tuân không nhận, chỉ lắc đầu nói: "Tôi đưa cho anh thì anh cứ cầm lấy".
“Tôi thật sự không thể nhận”, Tưởng Chính Đức không ngừng lắc đầu nói.