Chu Gia Đống không quan tâm sống chết của Triệu Phong, chuyện duy nhất hắn ta quan tâm là bây giờ Quan Đình độc thân, cuối cùng hắn ta có thể quang minh chính đại theo đuổi cô ta rồi.  

 

Khi Chu Gia Đống nghe được chuyện Quan Đình đi tới địa bàn nhà mình, hắn ta lập tức sai thuộc hạ bố trí màn tỏ tình đầy lãng mạn này.  

 

Chu Gia Đống vốn cho rằng đây là chuyện dễ như trở bàn tay, nào ngờ giữa đường lại có một tên Trình Giảo Kim xông ra.  

 

Thấy Chu Gia Đống không tin tưởng lắm, Quan Đình do dự chốc lát, sau đó chủ động khoác lên cánh tay Diệp Tuân, mỉm cười nhìn Diệp Tuân, sau đó nhìn Chu Gia Đống nói: “Chính thức giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi - Diệp Tuân”.  

 

“…”, Diệp Tuân không biết phải nói gì hơn.  

 

Anh biết mình bị Quan Đình lấy ra làm bia đỡ đạn rồi, nhưng mà anh cũng không ngại diễn một vở kịch với cô ta, không chỉ như vậy, Diệp Tuân còn tăng thêm đất diễn cho mình.  

 

“Anh bạn này, có phải anh không tin tôi có thể theo đuổi được bạn gái xinh đẹp như Đình Đình hay không?”, Diệp Tuân nói rồi quay đầu thơm một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của Quan Đình, sau đó nhìn về phía Chu Gia Đống, nhíu mày: “Thế này thì anh tin rồi chứ?”  

 

Quan Đình bị hành động đột ngột của Diệp Tuân làm cho rối bời ruột gan, khuôn mặt đỏ ửng, kiều diễm quyến rũ.  

 

Mặc dù cô ta biết, Diệp Tuân làm như vậy là để Chu Gia Đống tin tưởng bọn họ là một đôi yêu nhau, nhưng sao tên khốn kiếp này có thể tùy tiện hôn mình khi chưa được sự cho phép của mình chứ?  

 

Chu Gia Đống nhìn hành động của Diệp Tuân, lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Quan Đình, lập tức nổi cơn tam bành.

Mẹ kiếp!  

 

Quen biết Quan Đình lâu như vậy, ngay cả một ngón tay, hắn ta cũng chưa đụng được, thế mà hôm nay lại bị thằng ranh này hôn. Thật là tức quá đi!  

 

Chu Gia Đống cố nén lửa giận, nhìn đánh giá Diệp Tuân từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Cậu bạn này rất lạ mặt, không biết làm việc ở đâu?”  

 

“Tôi và Đình Đình làm cùng một công ty, cùng một bộ phận. Cô ấy là lãnh đạo của tôi”, Diệp Tuân cười ha hả nói.  

 

“Chỉ là một người làm công, cũng dám tranh phụ nữ với tao?”, Chu Gia Đống cười nhạo một tiếng, nói đầy khinh thường.  

 

Những người vây xem cũng đều lắc đầu.  

 

“Người đẹp, cô cũng quá hồ đồ đi! Cô không cần cậu Chu mà lại quen một người làm công? Đây thật đúng là tham bát bỏ mâm”.  

 

“Vị mỹ nữ này có chút khờ nhỉ, đã là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn tin vào tình yêu đích thực?”  

 

“Đúng vậy. Nếu là tôi, thà nguyện ngồi trong chiếc BMW khóc chứ cũng không muốn ngồi cười trên xe đạp đâu”.  

 

Chu Gia Đống nghe thấy những tiếng hô hào của quần chúng, hắn ta nhìn Quan Đình, nghiêm túc nói: “Đình Đình, tôi không biết gã nghèo hèn này đã nói những lời ngon ngọt gì làm trái tim em mù quáng nhưng em nên lý trí một chút, nghĩ lại cho kỹ, tôi có thể cho em cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, hắn ta có thể không?”  

 

Quan Đình nói thẳng: “Cho dù anh ấy không có nhiều tiền, tôi cũng không quan tâm. Anh Chu, tôi và anh thật sự không có khả năng, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được”.  

 

Nói xong, Quan Đình liền muốn rời đi.  

 

“Em không quan tâm, tôi quan tâm!”, Chu Gia Đống tức giận, tiến lên chắn trước mặt Quan Đình, không cho cô ta đi. 

Advertisement
';
Advertisement