Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

“Đương nhiên có thể”, Diệp Tuân đưa thẻ cho anh ta.  

 

Người đàn ông mặc vest đen rất cẩn thận nhận lấy thẻ ngân hàng, lật qua lật lại cẩn thận đánh giá, cuối cùng khẳng định nói: “Đúng là thẻ đen của ngân hàng Thuỵ Sĩ!”  

 

“Toàn lời nhảm nhí!”, Chu Gia Đống hừ lạnh nói: “Oắt con, mày tìm từ đâu ra tên lừa gạt này, diễn xuất cũng không tệ!”  

 

Mọi người vây xem nghe thấy lời này, đều có chút nổi nóng.  

 

“Khẳng định là kẻ lừa gạt! Cái gì mà thẻ đen ngân hàng Thuỵ Sĩ, căn bản chưa từng nghe nói qua!”  

 

“Đúng vậy, bằng không làm sao có thẻ có thể rút ra một trăm triệu?”  

 

“Tên ranh này coi chúng ta là đám ngốc để lừa bịp?”  

 

Có mấy người trẻ cực kỳ nóng nảy, hận không thể đánh bay Diệp Tuân ra ngoài.  

 

Diệp Tuân nghe những lời chỉ trỏ của đám đông vây xem, biểu cảm trên mặt không chút gợn sóng.  

 

“Sao, bị tao vạch trần không có gì để nói nữa à?”, Chu Gia Đống cười lạnh nói.  

 

Diệp Tuân lạnh nhạt nói: “Nghèo túng hạn chế tầm nhìn. Thứ anh chưa từng nhìn thấy, không có nghĩa nó là giả. Anh có thể không tin nguồn gốc của chiếc thẻ này, nhưng nếu tôi rút ra mười triệu từ chiếc thẻ này thì sao?”  

 

“Mày có thể lấy ra mười triệu?”  

 

“Đương nhiên!”  

 

“Chém gió, mày cứ tiếp tục chém gió đi! Nếu hôm nay mày có thẻ lấy ra mười triệu, tao gọi mày một tiếng ông nội! Nếu mày không lấy ra được thì phải quỳ xuống dập đầu với tao, về sau không được làm phiền Quan Đình nữa!”, Chu Gia Đống tức giận nói.  

 

Một tên làm công mà có thể lấy ra mười triệu tiền mặt? Cho dù là cậu chủ nhà họ Chu hắn ta, muốn gom đủ mười triệu trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó.  

 

“Được thôi”, Diệp Tuân rất sảng khoái gật đầu.  

 

Quan Đình kéo tay Diệp Tuân, đợi đến khi anh nhìn lại, cô ta ghé vào bên tai anh nhỏ nói: “Đừng ráng diễn nữa. Anh làm sao có thể có mười triệu? Chạy nhanh đi thôi, đợi lát nữa bị người ta vạch mặt, sẽ càng khó xử”.  

 

Diệp Tuân nói: “Mười triệu, chút chuyện nhỏ mà thôi”.  

 

Quan Đình nhìn bộ dạng đầy tự tin của Diệp Tuân thì vô cùng bực mình, đã lúc nào rồi mà còn ở đây ra vẻ? Chết cần mặt mũi khổ thân mình!  

 

“Người anh em, làm phiền anh giúp tôi đến ngân hàng gần đây rút mười triệu. Anh làm ở ngân hàng, hẳn là quen với quy trình rút số tiền lớn”, Diệp Tuân nói với người đàn ông mặc vest đen.  

 

“Tốt, cảm ơn sự tín nhiệm của anh. Xin hỏi mật mã là gì?”  

 

“Đến khi rút tiền thì sẽ xác nhận qua số điện thoại của tôi. Xác nhận thành công là được”.  

 

“Được, tôi đi ngay đây”. Người đàn ông mặc vest đen gật gật đầu, nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.  

 

“Mày cứ tuỳ tiện đưa thẻ cho người khác? Không phải là giả đấy chứ?”, Chu Gia Đống châm chọc.  

 

Diệp Tuân bình tĩnh nói: “Chiếc thẻ kia... Không phải ai cũng dám lấy đâu”.  

 

Advertisement
';
Advertisement