Nếu chỉ có mỗi cái tên Diệp Tuân thì còn có thể là người trùng tên trùng họ, nhưng Diệp Tuân làm việc ở công ty quốc tế Toàn Cầu thì nhất định chính là anh Diệp rồi!
Chu Quốc Lương đang yêu cầu Tề Vĩ đi đối phó với Diệp Tuân, chẳng phải là đang bảo hắn ta tự mình tìm chết sao?
Bây giờ dù có cho Tề Vĩ thêm một trăm lá gan thì hắn ta cũng không dám bất kính với Diệp Tuân. Bởi vì chỉ có người luyện võ như hắn ta mới có thể hiểu được sự khủng bố của tông sư. Người bình thường không quá kính sợ tông sư bởi vì họ không hiểu những cấm kỵ trong vòng tròn quan hệ giữa các võ giả.
Tề Vĩ một lúc lâu sau cũng không dám hé răng, Chu Quốc Lương cảm thấy kỳ quái liền hỏi: "Ông chủ Tề, có chuyện gì sao?"
"Chuyện đó...", Tề Vĩ chần chừ một chút mới nói: "Sếp Chu, chuyện là thế này, mấy hôm trước tôi luyện công không cẩn thận để bị thương ở tay, bây giờ không tiện ra tay với người khác".
"Thủ hạ của cậu đều là đám vô dụng hết hay sao?", Chu Quốc Lương cau mày hỏi.
"Người của tôi...", Tề Vĩ ngập ngừng không nói nên lời.
Chu Quốc Lương dường như đã nhận ra điều gì đó, liền hỏi: "Ông chủ Tề, trước đây cậu chưa bao giờ từ chối tôi bất cứ chuyện gì. Hãy nói thật đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Vĩ trầm mặc mất một lúc rồi thở dài nói: "Sếp Chu, vậy thì tôi xin nói thật, cánh tay của tôi chính là bị Diệp Tuân đánh gãy, người của tôi đối mặt với anh ta thì chỉ có thể chịu chết. Cho nên chuyện này tôi thật sự không thể giúp được".
Nghe vậy, trong mắt Chu Quốc Lương bỗng lóe lên một tia khiếp sợ.
Tề Vĩ, cao thủ bất khả chiến bại ở vùng ngoại ô phía tây lại bị Diệp Tuân đánh gãy một cánh tay sao?
Chẳng trách lúc đó bên cạnh con trai của ông ta có tận năm vệ sĩ mà không ai có thể bảo vệ được nó!
"Tôi hiểu rồi ông chủ Tề", Chu Quốc Lương cúp điện thoại sắc mặt âm trầm bất định.
Chuyện lần này chắc chắn không đơn giản.
Nhưng ông ta chắc chắn phải trả thù cho đứa con bị đánh gãy chân của mình.
Hơn nữa, Chu Quốc Lương đã chính miệng nói rằng mình sẽ đánh gãy tứ chi của Diệp Tuân, cho nên ông ta nhất định phải làm cho bằng được!
Chu Quốc Lương cân nhắc một lúc lâu, sau đó nói với một nhân viên: "Liên lạc với người của ông Tứ hỏi xem khi nào ông Tứ có thời gian. Tôi sẽ đến thăm ông ta".
“Vâng thưa sếp Chu, tôi sẽ đi làm ngay”, một nhân viên cung kính nói.
...
"Những việc tiếp theo các người tiếp tục làm đi".
Diệp Tuân nhường quyền phẫu thuật chính cho bác sĩ bên cạnh.
Vết thương anh đã xử lý xong chí mạng, còn lại việc xử lý vết thương đều là thao tác cơ bản, Diệp Tuân đương nhiên không cần phải nhúng tay vào những công việc hoàn thiện đơn giản này.
Diệp Tuân rời khỏi phòng phẫu thuật, chủ nhiệm Vương vội vàng đuổi theo anh ra ngoài, nói: "Vị bác sĩ này, hôm nay thật sự nhờ có cậu nên mọi chuyện mới suôn sẻ. Nếu chúng tôi cứ khăng khăng làm theo kế hoạch ban đầu thì bệnh nhân này rất có khả năng xảy ra chuyện không mong muốn. Cảm ơn sự kiên trì của cậu, cũng cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ".
“Không cần cảm ơn”, Diệp Tuân lạnh nhạt cười nói.
“Cho hỏi tên cậu là gì?”, chủ nhiệm Vương hỏi.
"Diệp Tuân".
"Tôi là Vương Quốc Duy, chủ nhiệm ngoại khoa cấp cứu", Vương Quốc Duy bắt tay với Diệp Tuân háo hức nói: "Không biết cậu có hứng thú làm việc ở đây không?"
Diệp Tuân lắc đầu, vừa định từ chối thì Vương Quốc Duy đã lo lắng nói: “Diệp Tuân, trước tiên cậu hãy nghe tôi nói, nếu cậu bằng lòng đến làm việc với tôi thì cậu có thể trực tiếp trở thành phó chủ nhiệm khoa ngoại cấp cứu. Vừa nãy ở trong phòng phẫu thuật tất cả những đồng nghiệp của tôi đều đã nhận ra năng lực của cậu, ngay cả tôi còn phải ngưỡng mộ cậu chứ đừng nói đến bọn họ. Vậy nên nói đến chuyện để cậu làm phó chủ nhiệm nhất định sẽ có thể thuyết phục được mọi người".
Dừng một chút, chủ nhiệm Vương lại tiếp tục nói: "Hai năm nữa chờ tôi nghỉ hưu thì vị trí chủ nhiệm tất nhiên cũng sẽ thuộc về cậu, mức lương và đãi ngộ rất tốt, ít nhất cũng phải tốt gấp đôi so với khi cậu làm tư nhân. Hơn nữa mức lương hiện tại cũng chỉ là tạm thời, chờ cậu lên chức chủ nhiệm thì mức lương và đãi ngộ lại còn tốt hơn nữa, cậu cảm thấy thế nào?”
"Cảm ơn lòng tốt của chủ nhiệm Vương, nhưng thực ra tôi không phải là bác sĩ. Tôi không có bằng cấp hay giấy phép hành nghề bác sĩ. Công việc hiện tại của tôi cũng không phải là bác sĩ tư nhân, cho nên tôi chỉ có thể thành thật xin lỗi mà thôi", Diệp Tuân nói.
Nghe Diệp Tuân nói, Vương Quốc Duy vừa cảm thấy tiếc nuối vừa cảm thấy kinh hãi.
Cậu không phải là bác sĩ thế mà lại có thể tiến hành một ca phẫu thuật còn tốt hơn cả một giáo sư chuyên gia như tôi sao? Chuyện này mà hợp lý sao?
Diệp Tuân thay quần áo rồi đi đến sảnh cấp cứu.
Chủ nhiệm Vương lại đuổi theo và đưa cho anh một tấm danh thiếp, nói rằng nếu như có hứng thú thì Diệp Tuân có thể đến đây làm việc bất cứ lúc nào.