Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

Có một sảnh đối diện với lối ra thang máy, trước sảnh có hai người đàn ông đeo kính râm, mặc vest đen, hai người đàn ông này có thân hình cao lớn, toát ra khí thế hung hãn, nhìn như những nhân vật quyền lực tàn nhẫn.  

             Đây là câu lạc bộ tư nhân có chế độ hội viên, chỉ có những tên tuổi lớn ở thành phố Giang Hải mới được vào, ngoại trừ các nhà lãnh đạo chính giới hoặc người có giá trị tài sản ròng hơn chín con số mới có thể bước vào.  

             Chu Quốc Lương lấy thẻ hội viên của mình ra đưa cho một người đàn ông mặc vest đen, người đàn ông này nhìn thấy thì hơi khom người nói: "Chào ông Chu, ông Tứ đang đợi, mời ông đi theo tôi".  

             "Được, phiền cậu nhé", Chu Quốc Lương cười nói.  

             Trước mặt thuộc hạ thì ông ta là bá vương, nhưng khi đến địa bàn của ông Tứ thì lại rất khiêm tốn lễ độ.  

             Chu Quốc Lương đi theo vào một đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, vừa bước vào đã có cảm giác xa hoa quý phái. Đây không phải là lần đầu tiên mà Chu Quốc Lương đến đây, ông ta rành rẽ đi theo người đàn ông mặc vest đen băng qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.  

             Người đàn ông mặc vest đen nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói: "Ông Tứ, sếp Chu tới rồi".  

             “Vào đi”, một giọng nói khàn khàn từ phía sau cánh cửa truyền đến.  

             Nhân viên bảo vệ mở cánh cửa ra một nửa rồi nghiêng người làm động tác mời vào, Chu Quốc Lương cảm ơn, sau đó chỉnh lại cổ áo rồi mới bước vào.  

             Trong phòng có một chiếc bàn trà, trên bàn trà đặt một bộ ấm trà tinh xảo, thoạt nhìn rất có giá trị. Từ miệng ấm trà, hơi nước đang cuộn tròn bốc lên.  

             Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi đang ngồi sau bàn trà tập trung quan sát ngọn lửa, khuôn mặt ông ta hơi gầy, mái tóc bạc nhiều lớp được chải chuốt tỉ mỉ.  

             Chu Quốc Lương cũng là một nhân vật số 1 nổi tiếng trong giới thương gia thành phố Giang Hải.  

             Nhưng khi đối mặt với người đàn ông hơi gầy này, trong ông ta chẳng khác gì một học sinh tiểu học đang gặp mặt giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc của mình, không hề dám bộc lộ khí thế của mình.  

             Chỉ vì người đàn ông này chính là Hạ Tứ Phương, vua của thế giới ngầm thành phố Giang Hải, một nhân vật lớn đến mức chỉ cần dậm chân cũng có thể làm rung chuyển cả thành phố Giang Hải.   

             Chu Quốc Lương cung kính gọi: "Ông Tứ".  

             Hạ Tứ Phương không quá cao lớn, vị anh hùng danh chấn thành phố Giang Hải này thoạt nhìn không hề giống người xuất thân từ giang hồ một chút nào, mà trông giống một thư sinh nho nhã hoặc một giáo sư học thức hơn.  

             “Ngồi xuống rồi nói”, ông Tứ khẽ mỉm cười.  

             “Được”, Chu Quốc Lương ngồi xuống ở phía đối diện bàn trà.  

             Ông Tứ yêu thích trà đạo, vì vậy ông ta đã pha một ấm trà rất điệu nghệ rồi rót cho Chu Quốc Lương một tách.  

             "Quân sơn mao tiêm cực phẩm, nước suối trong vắt với chất lượng nhất thành phố Giang Hải, cộng với cách điều chỉnh ngọn lửa tinh tế, quả nhiên là thức trà độc nhất vô nhị. Trà đạo của ông Tứ đã gần như một đại sư rồi", Chu quốc Lương nhấc tách trà nhỏ màu trắng ngọc lên khẽ nhấp một ngụm rồi khen ngợi.  

             Sắc mặt ông Tứ không hề thay đổi, chỉ nói: "Uống trà trước đi, có chuyện gì chậm rãi nói".  

             Chu Quốc Lương gật đầu, kiên nhẫn nhấp thêm một ngụm trà, nhưng khi nghĩ đến việc con trai mình bị gãy chân thì trong mắt ông ta lại vô tình hiện lên một tia hận ý.  

             Tứ gia chậm rãi nhấp một ngụm trà sau đó đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: "Thưởng trà cần tâm thái thong dong tự tại, hiện tại tinh thần ông lại đang trằn trọc không nếm được mùi vị, nói đi, có chuyện gì?"  

             Chu Quốc Lương vội vàng đặt tách trà xuống, nghiêm nghị nói: "Ông Tứ, con trai của tôi đã bị gãy một chân. Muốn đối phó với kẻ đã đánh gãy chân của nó rất khó khăn, ngay cả Tề Vĩ cũng không phải là đối thủ của hắn ta".  

             Khi ông Tứ nghe được tin tức chấn động này thì cũng không hề coi trọng, chỉ thản nhiên hỏi: "Vậy ông muốn làm như thế nào?"  

             Chu Quốc Lương nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn đánh gãy tay chân của hắn ta! Tôi muốn khiến cho hắn ta lưu lạc đầu đường xó chợ, bị kẻ khác chà đạp khinh thường như một kẻ ăn mày!"  

             “Ừm”, ông Tứ rõ ràng không có hứng thú hỏi chi tiết, chỉ nhẹ gật đầu nói: “Ông hẳn là biết quy củ ở đây chứ?”  

             “Tôi đã chuẩn bị một vật nhỏ cho ông Tứ, mời ông xem qua một chút”, Chu Quốc Lương vừa nói vừa lấy ra một hộp quà nhỏ.  

             Bên trong hộp quà là một mặt dây ngọc bích trông vô cùng độc đáo. Ông Tứ liếc mắt một cái liền biết muốn có được mặt dây này thì ít nhất cũng phải tốn khoảng hai ba triệu tệ.

Advertisement
';
Advertisement