"Không sao, cô không cần tự trách, đừng khóc cũng đừng sợ, có tôi ở đây rồi", Diệp Tuân nhìn Quan Đình ôn hòa cười nói.
Nghe thấy giọng nói ôn hòa của Diệp Tuân và nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, Quan Đình mới cảm thấy rất an toàn, nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã giảm đi rất nhiều.
Đây không phải là cảm giác kỳ diệu tự nhiên xuất hiện, mà chính là cảm giác tin tưởng được hình thành sau sự cố lần trước ở tầng hầm để xe với Chu Gia Đống.
"Câm miệng cho tao! Ngoan ngoãn một chút đi, cấm nhúc nhích!", một người đàn ông to lớn mắng một tiếng, sau đó lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn rồi nhanh chóng trói chặt tay chân Diệp Tuân, sau đó còn lấy ra một bao trùm đầu màu đen trồng lên đầu của Diệp Tuân.
Đầu của Quan Đình cũng bị bao đen trùm lại.
Chiếc xe van lao vút đi.
Mười phút sau, một chiếc Maserati màu đỏ đã lái tới cổng công ty quốc tế Toàn Cầu.
Người lái xe là một thanh niên lanh lợi được Hạ Mạt cử đến đón Diệp Tuân.
Tuy nhiên, khi cậu ta gọi cho Diệp Tuân thì không có ai bắt máy.
Gọi nhiều cuộc liên tục vẫn không có ai bắt máy.
Không còn cách nào khác, cậu ta đành phải báo cáo tình hình với Hạ Mạt: “Thưa cô chủ, tôi đã đến cổng công ty quốc tế Toàn Cầu nhưng không thấy bóng dáng anh Diệp, gọi điện thoại cho anh ấy cũng không có ai bắt máy”.
“Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi anh ấy”, Hạ Mạt cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô ta đã gửi một tin nhắn cho Diệp Tuân nửa giờ trước, lúc ấy Diệp Tuân nói với cô ta rằng anh đã ra ngoài rồi.
Hạ Mạt lập tức gửi tin nhắn và gọi điện cho Diệp Tuân lần nữa nhưng cô ta không nhận được phản hồi, điều này khiến cô ta đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Vì buổi gặp mặt ngày hôm nay, từ sáng sớm Hạ Mạt đã bắt đầu trang điểm, cẩn thận chọn lựa quần áo, trong chiếc tủ quần áo khổng lồ chiếm cả bức tường, tất cả đều bị cô ta lôi ra ngoài, thử đi thử lại hơn hai mươi bộ.
Nhìn thấy cảnh đó, hai người hầu hạ cô chủ cũng phải âm thầm mím môi cười. Bọn họ cũng còn trẻ nên rất hiểu tâm trạng của cô chủ. Khi đi gặp được người yêu thì các cô gái sẽ luôn cố gắng ăn mặc trang điểm thật đẹp.
Nhưng sau khi cô ta chuẩn bị kỹ lưỡng lâu như vậy mà Diệp Tuân lại đột nhiên không liên lạc được, chuyện này khiến cho Hạ Mạt bắt đầu miên man suy nghĩ.
"Anh Diệp Tuân sẽ không đến sao?"
"Hay là anh ấy có việc gấp khác?"
"Có phải anh ấy chỉ nói cho qua chuyện thôi hay không? Chứ thật ra anh ấy hoàn toàn không muốn đi?"
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt uất ức đến nỗi hai mắt đỏ lên, bắt đầu ngân ngấn nước mắt.
Hai người hầu vội vàng tiến lên an ủi cô chủ. Một lúc sau, Hạ Mạt dụi dụi mắt, kiên định nói với chính mình: “Anh ấy sẽ đến, anh ấy nhất định sẽ đến”.
Hạ Mạt tự nói với mình rằng anh Diệp Tuân là một người đàn ông đội trời đạp đất, anh không thể nào thất hứa được. Vì vậy, nếu như bây giờ anh đột nhiên biến mất thì rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt vội vàng gọi điện cho Thường Uy, nhờ ông Thường nghĩ cách tìm ra tung tích của Diệp Tuân.
...
Trong bóng tối không nhìn thấy gì, Diệp Tuân tranh thủ chợp mắt một chút.
Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, anh đoán là do Hạ Mạt gọi đến.
Cô ta hẹn anh mười giờ đợi ở công ty nhưng không thấy anh nên chắc giờ đang rất nóng lòng.
Diệp Tuân khẽ thở dài, không ngờ mình đường đường là Minh Vương mà lại không thể giữ được lời hứa với một cô gái nhỏ, Diệp Tuân thực sự cảm thấy có chút xấu hổ.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại.
Diệp Tuân bị hai người đàn ông to lớn áp giải ra khỏi xe. Bọn họ đi trên một con đường bằng phẳng, sau đó lại đi xuống một cầu thang.
Diệp Tuân đoán rằng mình sắp đến một nơi giống như tầng hầm.
Một lúc sau, một cánh cửa cót két mở ra.
Diệp Tuân bị đẩy vào trong.
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Chiếc bao trùm đầu màu đen bị xé toạc, Diệp Tuân nheo mắt lại, phát hiện mình quả nhiên đang ở trong một tầng hầm lớn.
Dưới ánh đèn lờ mờ trong tầng hầm, ngoại trừ một đống đồ lặt vặt thì còn có mấy cái bàn ghế cùng một cái sô pha. Quan Đình được đẩy ngồi xuống trên một chiếc ghế, còn trên ghế sofa là một người đàn ông mặc vest đi giày da, sắc mặt âm trầm.