Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

Trên thực tế, Thường Uy vừa đến đã yêu cầu Trịnh Long quỳ gối xin lỗi, thực ra là muốn bảo toàn tính mạng cho hắn ta. Rốt cuộc nếu thực sự muốn giáo huấn Trịnh Long, ông ta có thể trực tiếp ra tay tổn thương hắn, nhưng kêu Trịnh Long tới bắt Diệp Tuân là ý của ông Tứ, làm theo mệnh lệnh cấp trên là không có gì sai trái.  

 

 

Nói trắng ra thì chuyện xảy ra hôm nay thực sự là một hồi hiểu lầm, nếu như lúc đó ông Tứ hỏi thêm một câu nữa, biết được người mà Chu Quốc Lương muốn đối phó là Diệp Tuân thì đã không xảy ra những chuyện sau đây.  

 

Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, đầu sỏ Chu Quốc Lương mới chính là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.  

 

Diệp Tuân cũng hiểu vấn đề này, liền đáp: “Nếu đã là người của ông, tôi sẽ không tính toán với hắn ta nữa. Nhưng hắn ta đã dọa sợ sếp của tôi, nên nhận tội như thế nào thì để tự bản thân hắn ta xem mà làm đi”.  

 

“Vẫn là cậu Diệp đây rộng lượng”, Thường Uy nghe ý tứ này thì thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Trịnh Long giận dữ quở trách: “Còn không mau cảm ơn cậu Diệp?”  

 

“Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn cậu Diệp!”, trong lòng Trịnh Long thầm nhủ may mắn, vội vàng cảm ơn.  

 

“Đứng dậy đi”, Diệp Tuân nói.  

 

Trịnh Long vội vã đứng dậy rồi đi đến trước mặt Quan Đình, thuộc hạ của hắn sớm đã biết điều cởi trói cho cô ta và liên tục nói lời xin lỗi ở bên cạnh.  

 

Trịnh Long cúi đầu, đáy lòng tràn ngập áy náy nói: “Cô Quan à, Tiểu Trịnh là một người thô lỗ, hôm nay mạo phạm tới cô thực sự là tội đáng chết, cô muốn đánh muốn mắng, tôi đều chấp nhận!”  

 

“Thôi bỏ đi!”, Quan Đình thấp giọng đáp.  

 

“Cảm ơn cô Quan!”, Trịnh Long vội vàng tiếp lời: “Nếu sau này cô có chuyện gì cần tới Tiểu Trịnh chỉ cần nói một câu là được! Tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh sai khiến”.  

 

Quan Đình khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nhiều. Cô ta biết Trịnh Long khách sáo với mình như vậy đều là vì nể mặt Diệp Tuân, chứ không phải vì bản thân có bao nhiêu lợi hại, đương nhiên sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng nào.  

 

“Ông chủ Chu, lá gan của ông cũng không nhỏ đó chứ”.  

 

Thường Uy tiến lên vài bước, cau mày mà nhìn Chu Quốc Lương, nói với vẻ mặt âm trầm: “Ông cầu xin ông Tứ phái người đối phó với người có ơn cứu mạng với cô chủ là muốn hãm hại ông Tứ sao?”  

 

Cái gì?  

 

Lời này vừa vang lên, không chỉ sắc mặt của Chu Quốc Lương thay đổi, ngay cả Trịnh Long cùng thuộc hạ của hắn cũng đều thay đổi!  

 

Diệp Tuân vậy mà là người có ơn cứu mạng cô chủ?  

 

Mấy người Trịnh Long biết hai ngày trước cô chủ xém chút xảy ra chuyện, nhưng không biết quá nhiều chi tiết trong đó. Một kẻ ngoài cuộc như Chu Quốc Lương lại càng không.  

 

Trịnh Long nghĩ lại mà sợ.  

 

Cũng may Diệp Tuân hôm nay không xảy ra chuyện gì, giả như anh thực sự bị bản thân đánh bị thương, cô chủ Hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bản thân, ông Tứ cũng vậy!  

 

Vậy Trịnh Long hắn lần này thực sự sẽ toi đời rồi. Đừng nói đến việc có thể tiếp tục lăn lộn tại thành phố Giang Hải nữa hay không, mà còn rất có khả năng ngay cả mạng nhỏ cũng đánh mất!  

 

Nghĩ tới đây, Trịnh Long lại mồ hôi đầm đìa, hắn hung ác trừng mắt nhìn Chu Quốc Lương, sự căm phẫn dành cho ông ta đã dâng cao tới cực điểm! Nếu không vì Chu Quốc Lương, bản thân sao có thể chọc tới Diệp Tuân? Còn suýt chút rơi vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.  

 

Toàn thân Chu Quốc Lương run rẩy, ông ta vậy mà dám đối phó với người có ơn với cô Hạ? Ông ta biết ông Tứ cưng chiều cô Hạ thế nào, cũng biết ông Tứ đáng sợ ra sao!  

 

Từng có một ông trùm giàu có từ nơi khác tới, còn có quyền có tiền hơn ông ta nhiều lần, tuy nhiên không biết lý do vì sao lại chọc giận ông Tứ, qua hai ngày đã biến mất khỏi thế gian!  

 

Chu Quốc Lương chịu đựng cơn đau dữ dội, gắng gượng kéo lê chiếc chân đẫm máu của mình mà quỳ xuống, sợ hãi hét lên: “Ông Thường, tôi căn bản không hề biết cậu Diệp người có ơn với ông Tứ! Nếu tôi biết, có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám làm như vậy mà!”  

 

Thường Uy hừ lạnh một tiếng: “Ông nói với tôi những lời này cũng vô dụng! Ông sống hay chết còn tùy thuộc vào ý nghĩ của cậu Diệp kia!”   

 

Chu Quốc Lương liền hướng Diệp Tuân dập đầu, đau thương cầu xin tha thứ: “Cậu Diệp, xin lỗi! Là tôi có mắt như mù, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn! Cầu xin cậu hãy tha thứ cho tôi! Xin cậu đó!”  

 

Diệp Tuân không chút động lòng, anh chỉ bình tĩnh châm một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi.  

 

Bịch bịch bịch!  

 

Khắp tầng hầm lúc này không ngừng vang vọng tiếng đập trán xuống đất.  

 

Chu Quốc Lương căn bản không dám dừng lại, ông ta một mực dập đầu, vầng trán rất nhanh đã bị đập tới rỉ máu.  

Advertisement
';
Advertisement