Oành!

Sự tấn công của hai bên nhanh không gì bằng, gần như trong chớp mắt đã lại đánh với nhau rồi.

“Thiên tài loài người thua rồi phảo không?”

Sắc mặt mọi người căng thẳng, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Trong sân thi đấu, thân hình Dương Thiên chuyển động mạnh mẽ, làm lay động ánh kiếm, tay phải nắm chặt thanh kiếm dài ttrong tay Chu Vân.

“Cái gì?” Chu Vân lộ ra ánh mắt đáng sợ, Dương Thiên vậy mà chỉ cần dùng cơ thể của mình cũng có thể chống lại sự tấn công của anh ta.

Lúc Dương Thiên tiếp xúc với anh ta, Chu Vân chỉ cảm thấy bản thân như có tai họa lớn sắp giáng xuống. Sau đó cú đấm của Dương Thiên nhanh chóng vung về phía anh ta.

Đinh!

Chu Vân vôi vàng thu lại kiếm của mình, sau đó chắn phía trước cơ thể mình.

Cú đấm của Dương Thiên đánh trúng vị trí giữa của thanh kiếm, sau đó thanh kiếm thần binh cấp mười bị bẻ cong, Chu Vân chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh vô song đánh mình ngực mình, lục phủ ngũ tạng của anh ta gần như bị đánh vỡ. Cả người kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể bay ngược về phía sau.

Dương Thiên sắc mặt lanh lùng, nhanh chóng đuổi theo, giống như một con thú dữ hình người, trong chốc lát bay đến phía trên người Chu Vân, đạp xuống người Chu Vân.

Sức mạnh vô cùng lớn giống như có một ngọn núi đè lên người Chu Vân, Chu Vân kêu lên thảm thiết, cơ thể giống như viên đá vỡ rơi thẳng xuống đất, trên sân thi đấu truyền đến một tiếng va chạm vô cùng nặng nề. Có thể thấy được cú đạp này của Dương Thiên mạnh mẽ bao nhiêu.

Cuộc đấu kết thúc. Trên sân thi đấu, cả người Chu Vân đều là vết thương nằm dưới đất rên rỉ, xương cốt cả người anh ta đều gãy hết, hoàn toàn không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu.

Dương Thiên đứng trong không trung nhìn xuống Chu Vân.

Kết quả trận đấu ngoài dự kiến khiến cho tất cả mọi người choáng váng. Từ lúc binh khí của Dương Thiên bị gãy, sau đó Dương Thiên dùng tay không đánh với Chu Vân rồi đến khi Chu Vân bị đánh bại, chẳng qua chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đa số người của tộc Cốt Linh đều chưa thấy rõ cuộc chiến của hai người bọn họ thì trận đấu đã kết thúc rồi. Kết quả của trận đấu lại là Chu Vân bị đánh thảm bại nằm dưới đất.

“Sao lại như vậy? Lúc vừa bắt đầu không phải Chu Vân chiếm được ưu thế sao?”

“Thiên tài loài người này lúc có binh khí cũng không phải đối thủ của Chu Vân, bây giờ mất đi binh khí, vậy mà lại có thể trong chớp mắt đã đánh bại Chu Vân?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chu Vân thua rồi, tộc Cốt Linh chúng ta thua rồi.”

……

Vô số người của tộc Cốt Linh đều không thể tin được kết quả này, sau đó tất cả đều cảm thấy không cam lòng, trận chiến mà bọn họ vô cùng kỳ vọng, lại đợi được kết quả Chu Vân thua cuộc.

Lúc trước Chu Vân đã chiếm được ưu thế, bọn họ đã thấy được thắng lợi gần ngay trước mắt, mà sau đó hiện thực lại khiến cho những gì bọn họ hy vọng tan thành mây khói.

Soạt!

Thân thể Mạc Đặc Lâm chuyển động, trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Chu Vân, ông ta liền lấy ra một quả vô cùng quý hiếm cho Chu Vân ăn. Sâu trong đáy mắt của ông ta hiện lên vẻ kinh sợ.

“Cơ thể của tên Dương Thiên này thật là quá mạnh!” Trong lòng Mạc Đặc Lâm chấn động.

Cuộc chiến lúc trước những người khác không thấy rõ, nhưng những người cấp Lĩnh Chủ thì có thể thấy rất rõ rang, Dương Thiên dựa vào cơ thể mình chắn sự tấn công từ kiếm của Chu Vân, sau đó chỉ dùng một quyền mà khiến cho Chu Vân mất đi lực chiến đấu. Kế đó Dương Thiên lại đạp một cái Chu Vân liền thảm bại.

Đó quả thật là cơ thể có sức mạnh to lớn.

“Tên Dương Thiên này không chỉ lĩnh ngộ pháp tắc vượt qua cấp Hắc Động trung kỳ mà cơ thể cũng hoàn toàn không thua gì pháp tắc!”

Không phải thiên tài Chu Vân của tộc Cốt Linh bọn họ yếu mà là Dương Thiên quá mạnh.

“Cửu tự của tộc Cốt Linh chúng ta không chỉ giúp tăng pháp tắc mà còn tăng cả sức mạnh của cơ thể, tuy rằng Chu Vân chỉ ở cấp Tinh Chủ, nhưng cơ thể cũng có thể ngang tài ngang sức với người có sức mạnh cấp Hắc Động sơ kỳ rồi! Nhưng so với Dương Thiên thì vẫn còn thua xa!”

“Đây là thiên tài của mạnh nhất của loài người sao?”

Mạc Đặc Lâm cảm thấy không cam lòng, phải biết là Dương Thiên chỉ mới đột phá đến cấp Tinh Chủ được ba năm thôi, mà Chu Vân thì đã ở cấp Tinh Chủ bốn trăm năm rồi!

Bây giờ thực lực của Dương Thiên đã đạt tới trình độ như vậy thì qua bốn trăm năm nữa thực lực này nhất định sẽ đạt đến mức vô cùng đáng sợ.

Mạc Đặc Lâm đứng lên, bay lên không trung tuyên bố: “Trận này Dương Thiên của loài người thắng!”

Ầm!

Ông ta vừa nói xong thì tất cả người của tộc Cốt Linh đều náo động

“Chu Vân, người là nỗi nhục của tộc Cốt Linh chúng ta!”

“Chúng tôi xem trọng ngươi như vậy, ngươi lại thua trận!”

“Dương Thiên của loài người, ngươi có dám chấp nhận lời thách chiến của ta không?”

“Còn có ta nữa!”

Rất nhiều người của tộc Cốt Linh đều đứng lên. Là một tộc chư hầu của loài người, trong lòng bọn họ đều cảm thấy tự ti, không cam lòng, bọn họ vô cùng khát vọng giành được thắng lợi, chiến thắng loài người, chứng minh thiên tài của tộc mình không thua so với loài người.

Áp lực làm một tộc chư hầu từ lâu đã đè nặng trên người bọn họ. Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều. Trong lòng bọn họ bây giờ đều là giận dữ, có sự giận dữ đối với Chu Vân cũng có ý chí chiến đấu điên cuồng với Dương Thiên.

Dương Thiên tuy rằng có thể hiểu được những người tộc Cốt Linh này, nhưng hắn chiến đấu đại diện cho loài người. Trận chiến này hắn nhất định phải dốc hết sức lực

Advertisement
';
Advertisement