Mặt đất xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Nếu không phải hai người đều là Tụ Khí cảnh , chỉ sợ đầu gối của bọn họ đã vỡ nát, chi dưới tê liệt.

Hai người đau đến nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trác Phàm.

"Lại là ngươi."

Hai người biết, trong những người này, chỉ có Trác Phàm có thể thần không biết quỷ không hay xuất thủ với bọn họ.

"Ngươi giỏi lắm, cho dù bây giờ tất cả các ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, bản tiểu thư cũng tuyệt đối không buông tha cho các ngươi." Tôn Phi Vũ khàn cả giọng quát.

Nhưng mà vừa nói xong thì lại ăn thêm hai cước, Trác Phàm còn chẳng thèm nhìn bọn họ, đã đạp bay bọn họ ra xa.

"Muốn lão tử quỳ xuống? Các ngươi nghĩ nhiều rồi."

Hai người Tôn Phi Vũ cùng Thái Hiếu Đình ngơ ngẩn, thậm chí quên cả cảm giác đau đớn.

Nếu ngay từ đầu Trác Phàm đánh bọn họ là ra mặt vì Lạc Vân Thường, còn có thể hiểu được. Nhưng bây giờ Lạc Vân Thường đã lên tiếng muốn xin lỗi, hắn thế mà còn dám đánh bọn họ, chẳng lẽ hắn không sợ bọn họ không thể còn sống mà rời Thái phủ sao?


Bàng Thống Lĩnh tuy phẫn nộ hành động của hai người kia, nhưng xét từ đại cục, hắn cũng cảm thấy phải nhịn xuống, nếu không tỷ đệ Lạc gia có khả năng khó giữ được tính mạng.

Lạc Vân Thường thì cười khổ, người khác không hiểu Trác Phàm, nàng trong lúc chạy loạn lần trước đã hoàn toàn hiểu tính nết người này. Trong mắt của hắn nào có phân chia chủ tớ gì, từ trước đến nay đều làm theo ý mình, nàng cũng không biết tại sao Lạc gia bọn họ lại xuất hiện gia nô kiểu này.

Lần này Lạc Vân Hải cũng đã đổi mới thái độ rất lớn đối với Trác Phàm, hai mắt to nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, ánh mắt thậm chí còn có chút ý vị sùng bái.

Thì ra tên cẩu nô tài lúc nào cũng bắt nạt hắn, chẳng những không sợ hai chủ tử bọn họ, mà đến cả thế lực cường thế hơn ở bên ngoài cũng không sợ, thật sự là không sợ trời không sợ đất. Trong lúc nhất thời, Trác Phàm trong lòng Lạc Vân Hải đúng là từ cẩu nô tài biến thành nhân vật anh hùng cứu vãn Lạc gia.

Bỗng nhiên, một tiếng mắng mỏ đầy giận dữ vang lên: "Người nào dám can đảm giương oai ở Thái gia ta?". Ngay sau đó, một nam tử anh vĩ xuất hiện.

Nhìn người nọ, Lạc Vân Thường biến sắc, tay nắm đệ đệ bất giác xiết chặt, thậm chí ngay cả Lạc Vân Hải cũng có thể cảm giác được tỷ tỷ của hắn đang rất khẩn trương.

Thái Hiếu Đình vui vẻ hét lớn: "Cha, ngài đến đúng lúc lắm, có người quấy rối Thái gia chúng ta."

Nghe thế, Trác Phàm biết người tới chính là chủ nhà họ Thái, Thái Vinh, thế là quan sát tỉ mỉ một phen.

Thái Vinh trông có vẻ trên dưới năm mươi, dáng người khôi ngô.



Trác Phàm cười nói: "Đoán Cốt Cảnh bát trọng."

Thái Vinh nhíu mày, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh dị, hắn không ngờ được, hắn lại bị người thiếu niên trước mắt này liếc cái đã nhìn ra tu vi của mình.

"Hảo nhãn lực!" Thái Vinh khen, "Xin hỏi các hạ là. . ."

"Quản gia Lạc gia, Trác Phàm!"

Thái Vinh lại giật mình, rồi dò xét hắn một phen.

Tuy hắn nghe Lạc Vân Thường từng nói mấy hôm trước, Lạc gia bọn họ bời vì quản gia trước làm phản, nên bây giờ đổi tân quản gia, nhưng không ngờ tân quản gia lại trẻ tuổi như vậy, mà lại trên thân còn mang một tia khí tức thần bí.

Nếu là bình thường, lão hồ ly như hắn tuyệt đối không muốn trêu chọc loại nhân vật không rõ lai lịch này. Có điều, đáng tiếc, nơi này còn có thế lực mà hắn càng thêm không thể đắc tội.

"Thái bá bá, ngài nhất định phải làm chủ cho Phi Vũ." Tôn Phi Vũ giơ gương mặt có in dấu tay đỏ ra cho Thái Vinh, hai mắt hận trừng hướng Trác Phàm.

Thái Vinh hoàn toàn rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, liền vỗ vỗ tay Tôn Phi Vũ, trấn an nói: "Yên tâm đi, có Thái bá bá ở đây."

Rồi hắn nhìn về phía Lạc Vân Thường, sắc mặt âm trầm xuống: "Vân Thường à, ta hảo tâm thu lưu tỷ đệ các ngươi. Các ngươi không hồi báo thì thôi, lại còn gây chuyện thị phi ở chỗ ta."

Lạc Vân Thường sợ hãi giật mình, nhưng hoàn toàn nói không ra lời.

Trác Phàm cười nói ngay: "Thái gia chủ tuổi đã cao, còn bắt nạt tiểu cô nương, có chuyện gì thì nói với ta đi. Còn nữa, đừng có làm vẻ như kiểu ngươi có ân với Lạc gia. Mọi người nói trắng ra cũng chỉ vì chữ lợi, nếu không xưa kia ngươi cũng sẽ không hối hôn."

"Được, ngươi đã muốn vạch mặt, vậy lão phu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình." Thái Vinh biến sắc, thản nhiên nói, "Chuyện ngày hôm nay, lão phu muốn lấy công đạo cho Phi Vũ. Mỗi người các ngươi tiếp của ta một chưởng, lão phu cũng sẽ công bình, chỉ xuất hai phần lực, chết sống có số."

Cái gì, hai phần lực? Bàng Thống Lĩnh co rụt mắt lại, hét lớn: "Ngươi là Đoán Cốt Cảnh bát trọng, chỉ hai phần lực còn mạnh hơn Tụ Khí cảnh cửu trọng toàn lực ứng phó, ngươi không phải rõ ràng muốn lấy mạng chúng ta sao?"

"Thái bá bá, van cầu ngài, Vân Hải vẫn còn là con nít, nó vô tội!" Lạc Vân Thường vội vàng năn nỉ.

Thái Vinh chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi, Tôn Phi Vũ cũng nở nụ cười tự đắc.

"Được, ta tới trước." Trác Phàm nhếch miệng lên, thản nhiên nói.

Một chưởng ấn màu đỏ đột nhiên hiển hiện trên không trung, Thái Vinh vạn vạn không ngờ được, Trác Phàm lại dám xuất thủ trước. Đoàng một tiếng, huyết chưởng bị đánh tan, Trác Phàm cũng bị khí thế cường đại làm cho lui lại mười bước, có điều chỉ là lui lại, chứ không có bị bất cứ thương tổn gì.



"Tụ Khí cảnh nhị trọng, vậy mà cũng có thể chịu được hai phần lực của ta!" Thái Vinh kinh hãi, "Có điều ngươi có thể may mắn còn sống, người khác chưa chắc có vận khí như ngươi."

"Ha ha ha. . . sở dĩ ta có thể sống trên cõi đời này, là bởi vì xưa nay ta không tin tưởng vận khí." Trác Phàm cười quỷ dị một tiếng, rồi chỉ vào tay Thái Vinh nói: "Ta dựa vào thực lực."

Thái Vinh cúi đầu nhìn, tròng mắt lập tức co rụt lại. Trên tay hắn, vậy mà có vẻ máu, chẳng lẽ vừa rồi đối chưởng, hắn lại làm mình bị thương?

Nhưng làm sao có thể, đối phương chỉ là Tụ Khí nhị trọng cảnh mà thôi, hắn là Đoán Cốt Cảnh bát trọng, khoảng cách giữa hai bên quá lớn mà.

"Còn nữa." Trác Phàm nói tiếp, "Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi ra hai phần lực? Chỉ sợ ngay cả nửa phần cũng không có."

Nghe vậy, Thái Vinh suy nghĩ kỹ, mới ý thức được, vừa rồi Trác Phàm ra tay quá đột ngột, khi đó hắn thật là muốn sử xuất hai phần lực, nhưng chưa kịp điều chỉnh, thì khí huyết đã nổi lên mãnh liệt mà đánh ra một chưởng, kết quả thì đúng như Trác Phàm nói, không nổi nửa phần lực.

"Mặt khác, ngươi nhìn lại con của ngươi đi." Trác Phàm lại chỉ chỉ Thái Hiếu Đình, Thái Vinh vội vàng nhìn lại. Thấy Thái Hiếu Đình lại bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn.

"Cha, cái này. . . sao lại thế này?" Thái Hiếu Đình không khỏi hoảng hốt, rõ ràng hắn không cảm thấy đau đớn gì, sao lại nôn ra máu.

"Trác Phàm, ngươi đã làm gì?" Thái Vinh quay đầu nhìn Trác Phàm, giận dữ hét.

Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói: "Ta chỉ là muốn nói cho Thái gia chủ biết, Trác Phàm ta tùy thời tùy chỗ đều có thể lấy mạng con ngươi, ngươi hãy làm việc cẩn thận."

Rồi thấy Thái Vinh Dường còn có vẻ do dự, Trác Phàm lại cong ngón tay lên, Thái Hiếu Đình lại phun ra một ngụm máu lớn.

"Được rồi, ta tin ngươi." Thái Vinh lau mồ hôi lạnh, run giọng nói.

"Như vậy, Thái gia chủ, chúng ta cáo từ." Trác Phàm xùy cười nói, ôm quyền chào Thái Vinh, sau đó liền kéo Lạc Vân Thường ngoài.

Mà lại vừa đi, còn vừa cười to nói: "Hôm nay ngươi hờ hững với chúng ta, ngày mai ta khiến ngươi không với cao nổi chúng ta."

"Thái bá bá, ngài cứ như vậy thả bọn họ đi?" Tôn Phi Vũ không cam lòng nói.

Thái Vinh bất đắc dĩ thở dài, nhìn Trác Phàm đi xa, lẩm bẩm nói: "Ngày xưa lão phu không thu lưu, hôm nay lại thả hổ về rừng, aizz. . ."

Thái Vinh lắc đầu, rồi mang Thái Hiếu Đình đi về trong nhà, chỉ là đi chưa được mấy bước, Thái Vinh lại quay người nhìn về phía Tôn Phi Vũ, nói: "Thế chất nữ, nếu không nhanh chóng diệt trừ Trác Phàm, ngày sau chắc chắn sẽ uy hiếp Tôn gia các ngươi, các ngươi hãy xem mà làm."

"Hừ, ngươi quan tâm con ngươi đi, không dám động đến tiểu tử kia, Tôn gia chúng ta không sợ hắn. Bản tiểu thư phải cho hắn biết, đắc tội Ngự Hạ thất thế gia sẽ có kết cục gì!" Tôn Phi Vũ khẽ cắn môi, oán hận nói.
Advertisement
';
Advertisement