Đinh!

Lục lạc trên tay Tiểu Nhã nhẹ nhàng lung lay, phát ra tiếng chuông êm tai, tất cả mọi người lần nữa cùng nhìn về phía đài.

Có vẻ như nàng ta vì sự cuồng vọng tự đại của Trác Phàm mà khó chịu, sắc mặt Tiểu Nhã trở nên băng lãnh, vốn Bách Đan Thịnh Hội chính là đại hội cạnh tranh đan mấy chục năm Hoa Vũ Lâu mới tổ chức một lần, nàng có thể làm giáo khảo của thịnh hội lần này cảm thấy rất kiêu ngạo, tự hào, vinh hạnh.

Ai ngờ được, trên nửa đường lại nhảy ra một tên bàng môn tà đạo như Trác Phàm làm rối hết cả lên, thái độ không xem ai ra gì, ngu ngốc tự cao tự đại đã hạ thấp sức mạnh của thịnh hội này mấy cấp bậc.

Trong nháy mắt từ cao lớn sang thấp bé, khuôn mặt nàng thoáng chốc không còn hào quang.


Theo phân tích của nàng, nàng không chút do dự đuổi tên bất học vô thuật này ra ngoài, thế nhưng đáng giận là Trác Phàm có lý do quá đầy đủ, nàng lại không phản bác được, đành phải lưu lại tên công tử phong lưu, khoe khoang ở vị thứ nhất mà thôi.

Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ, đắc chí của hắn không chỉ khiến những Luyện Đan Sư kia phẫn nộ, mà nàng cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng không có cách nào, nàng chỉ có thể hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, tuyên bố đề mục vòng cạnh tranh đan tiếp theo, hy vọng có thể mau chóng đuổi tiểu tử này đi.

"Đề mục cạnh tranh đan vòng thứ hai là luyện chế tam phẩm đan!"


Tiếng nói thanh thúy của Tiểu Nhã vang lên, mọi người nghe xong, ánh mắt tỏa sáng, lộ ra nụ cười rực rỡ.

Tam phẩm đan thì tốt rồi, một trăm người kém nhất cũng là Luyện Đan Sư tam phẩm, luyện ra tam phẩm đan không phải dễ như trở bàn tay sao?

Thế nhưng đúng vào lúc này, những đệ tử Hoa Vũ Lâu nhanh chóng đưa lên giới chỉ trữ vật cho Luyện Đan Sư bên cạnh.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Tiểu Nhã lần nữa vang lên: "Mời các vị dựa vào dược tài Hoa Vũ Lâu chúng ta cung cấp để luyện chế, không được luyện chế dược liệu bên ngoài, nếu không sẽ bị xử lý là gian lận."

"Thế nhưng trong này đều dược tài của nhị phẩm đan dược, các ngươi có lầm không?"

Lời của Tiểu Nhã vừa dứt, đã có Luyện Đan Sư không kìm lòng được la thất thanh, ngay sau đó, những Luyện Đan Sư còn lại cũng kêu theo.

Không để ý đến bọn họ, Tiểu Nhã vẫn thản nhiên nói: "Lần cạnh tranh đan này, chú trọng phẩm chất đan dược đầu tiên, thứ hai mới đến tốc độ, năm mươi người đứng đầu lọt vào vòng thứ ba, còn lại đào thải!"

"Ồ, giám khảo, ngươi cho ta dược tài không đúng, đều là nhị phẩm dược tài, làm sao có thể luyện đến ra tam phẩm đan chứ?"

Tiếng ồn ào vang lên không dứt, hai mươi Luyện Đại Sư vị trí đầu tiên đã cười lạnh, thổi lên nguyên lực hỏa trong tay.

Bọn ngu ngốc này, vẫn không hiểu thấu đáo khảo đề lần này, vòng thi thứ hai, cũng không phải ngươi chỉ luyện tam phẩm đan là xong, mà chính là xem xét đan phương của Luyện Đan Sư.

Hầu hết tam phẩm đan đều được luyện chế từ dược tài tam phẩm đan nhưng có rất nhiều dược tài nhị phẩm đan cũng có thể luyện thành tam phẩm đan. Có điều nếu luyện chế theo cách thông thường thì không thể luyện chế thành, nhất định phải thông qua dược tài, trong quá trình luyện chế mới có thể dẫn xuất ra toàn bộ dược lực, hình thành tam phẩm đan.

Điều này còn phải xem đan phương trong tay Luyện Đan Sư có đủ dùng hay không.

Trong giới chỉ Hoa Vũ Lâu cho, có không ít dược tài nhị phẩm, nhưng chỉ có ba đến năm loại, trong luyện chế có khả năng thăng làm tam phẩm đan dược.

Phải dẫn xuất ra toàn bộ dược lực của dược liệu này mới từ nhị phẩm thăng lên tam phẩm. Dạng đan phương này, hai mươi Luyên Đan Sư đứng đầu đương nhiên hiểu rõ. Thế nhưng những Luyện Đan Sư đằng sau vừa kinh ngạc, vừa xoắn xuýt cho là người của Hoa Vũ Lâu đưa sai dược tài, phải giải thích cho họ.
Thế nhưng đệ tử Hoa Vũ Lâu đều giữ im lặng, xem thường nhìn bọn họ.

Trác Phàm cầm giới chỉ trong tay vuốt vuốt, trong đầu suy nghĩ đến đan phương.

Người khác buồn rầu vì trong tay có quá ít đan phương, nên không biết ra tay như thế nào?

Trác Phàm cũng buồn rầu, có điều không phải hắn buồn rầu đan phương quá ít. Mà hoàn toàn ngược lại, hắn buồn rầu vì đan phương quá nhiều, hắn phải lựa chọn đan phương để Độc Thủ Dược Vương thua tâm phục khẩu phục.

"Tống công tử. . ." Đột nhiên, Tiểu Nhã nhìn Trác Phàm với ánh mắt hả hê nói: "Khác người đều đã luyện đan, người đứng đầu vòng thứ nhất như ngài sao còn chưa động thủ, không phải ngay cả nhị phẩm đan cũng luyện không ra chứ."

"Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử này chắc không kém đến mức đó chứ?"

Thế mà, Trác Phàm còn chưa mở miệng, Độc Thủ Dược Vương đã cười lạnh, châm chọc nói, "Chắc có lẽ hắn cũng đang nghi hoặc, vì sao các ngươi cho hắn dược tài nhị phẩm đan, ha ha ha. . ."
Lời vừa nói ra, tất cả Luyện Đan Sư đứng ở hai mươi vị trí đầu đều cười lớn, Đào Đan Nương bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục luyện đan của chính mình, cuối cùng người có thể phân cao thấp với Độc Thủ Dược Vương chỉ còn một mình lão thái bà này thôi.

Chỉ có một người, từ đầu đến cuối đều không cười, vẫn chăm chú nhìn Trác Phàm với ánh mắt suy tư. Người này, chính là Lưu Nhất Chân.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Trác Phàm là người thâm tàng bất lộ.

Trác Phàm nhíu mày liếc nhìn tất cả mọi người, cười khẽ: "Ha ha ha, vốn là người vô địch vòng thứ nhất cho nên lão tử muốn nhường mấy tay luyện đan gà mờ các ngươi, để người ta không nói ta lấn át các ngươi. Nếu các ngươi đã vội vã muốn thua như vậy, lão tử cũng để các ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là luyện đan."

Lời vừa dứt, mọi người cùng nhau trợn mắt kinh ngạc.


Đến tột cùng tiểu tử này từ đâu tới, nói khoác mà không biết ngượng, dám gọi chúng ta là luyện đan gà mờ, thật sự buồn cười?


Thế nhưng một khắc sau, ánh mắt tất cả mọi người đều ngây ra.





Advertisement
';
Advertisement