Nếu luyện, ngươi chết chắc!"

"Nói gì vậy, luận tư chất, luận thiên phú, luận thực lực, ta còn mạnh hơn bọn họ nhiều!"

Lệ Kinh Thiên không phục nói.

Trác Phàm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, nhìn về phía hai người kia.

Mà hai người Cừu Viêm Hải đã không kịp chờ đợi bắt đầu xem nội dung trong ngọc giản, rồi chỉ một phút sau, cả hai đều ngây người, gương mặt thoáng cái đỏ bừng lên.


Lệ Kinh Thiên giật mình, vội vàng nói: "Thế nào, chẳng lẽ pháp quyết tối nghĩa khó hiểu, ngay cả hai người các ngươi đều không giải được, sao im thế? Đưa đây để lão phu đến xem!"

"Đi chỗ khác chơi, ngươi xem chẳng để làm gì!"

Tuyết Thanh Kiến đỏ mặt hung ác trừng Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải cũng ngượng ngùng cúi đầu, xoa xoa tay: "Hắc hắc hắc. . . Trác quản gia, sao ngài lại đưa chúng ta pháp quyết song tu vậy, ngài thật là. . ."

Cái gì, pháp quyết song tu? Lệ Kinh Thiên trợn lồi mắt, kinh ngạc đến ngây người. Ngay sau đó chép miệng, bất đắc dĩ lắc đầu, không còn chút ý đồ nào với nó nữa.


Trác Phàm thì là cười to lên, cười trêu nói: "Ha ha ha. . . Sinh Tử Quyết cần tâm ý hai người tương thông, công pháp tương khắc, mới có thể hiển uy, nếu thay lòng đổi dạ, lưỡng tâm tách rời, thì chết!

Lệ lão, ngươi là người độc lai độc vãng, phần pháp quyết này quả thực không hợp ngươi đâu!"

"Trác quản gia, ngài pháp quyết này. . . Chúng ta không tu luyện được không!"

Cừu Viêm Hải xoa xoa bàn tay, ngượng ngập nói: "Dù sao, ta cùng Tuyết Kiến còn chưa có thân phận . ."

Trác Phàm cả kinh nói: "Mấy chục năm chưa cưới, phối hợp lại đều như thế, còn lo cái gì?"

Lạc Vân Thường thì là vỗ tay cười nói: "Lạc gia chúng ta bao nhiêu năm không có làm việc vui, hay để bản tiểu thư chọn ngày lành tháng tốt cho hai vị trưởng lão thành hôn đi."

Hai người Cừu Viêm Hải nghe xong, hai gò má liền đỏ bừng, lại cũng không phản đối, chỉ là ngại ngùng cúi đầu.

Nhưng Trác Phàm lại quát to: "Chọn ngày cái gì, làm việc vui cái gì, tất cả đều là thứ tầm thường!

Ngay hôm nay, ngay bây giờ, luyện pháp quyết này cho lão tử. Mẹ nó, mấy chục năm ở gần mỹ nhân mà không giải quyết được, ngươi đúng là vô dụng, lãng phí tâm tư người ta, thiệt cho người ta vì ngươi bảo trì mấy chục năm dung nhan, tranh thủ thời gian cút ngay cho ta!"

Trác Phàm một chân đá mông Cừu Viêm Hải, nhưng hắn lại không tức giận, ngược lại mừng khấp khởi kéo Tuyết Thanh Kiến rời đi. Vừa đi, còn cười da^ʍ ra tiếng: "Thanh Kiến, đây chính là mệnh lệnh của Trác quản gia, ta cũng không có cách, vì lợi ích của gia tộc, chúng ta chỉ phải ủy khuất tốt, ha ha ha. . ."

"Cái đồ . . !"

Tuyết Thanh Kiến lườm hắn, cúi đầu cùng hắn ngượng ngùng rời đi.

Nhìn hai người gắn bó cùng một chỗ biến mất, Lạc Vân Thường đầy vẻ hâm mộ, xong nhìn về phía Trác Phàm, bĩu môi nói: "Chỉ biết nói người khác, còn không thèm nhìn lại chính mình!"

Trác Phàm nhướng mày, kỳ quái nhìn nàng, không rõ ràng cho lắm.

Lệ Kinh Thiên cười to lên: "Trác quản gia, ta cảm thấy ngài cũng đừng lãng phí. . ."

Thế mà, hắn lời còn chưa nói hết, Trác Phàm đã trừng mắt, dọa hắn đến đóng chặt miệng lại.

Hóa ra ngài nghe hiểu a, vậy đúng là hết cách. Đại tiểu thư, lão phu chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi. Lệ Kinh Thiên co rụt đầu lại, quay đầu nhìn về phía nơi khác.

Đúng lúc này, Nghiêm Tùng cười nịnh nói: "Trác quản gia, ngài xem, các vị trưởng lão khác đều được ngài ban cho pháp quyết, ta. . ."
"Ta không phải truyền cho ngươi luyện đan thuật rồi sao!"

Trác Phàm thản nhiên nói.

Nghiêm Tùng gãi gãi đầu, khờ cười ra tiếng: "Ha ha ha. . . Nói thì nói như thế, nhưng mà trừ luyện đan, lão phu cũng là võ đạo tu giả, cũng có truy cầu. . ."

"Được được, ta hiểu riiuf!"

Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, tiếp tục xuất ra một đạo ngọc giản: "Đây là Huyền giai cao cấp vũ kỹ, Cửu Cửu ảo tưởng la chưởng, cùng chín chín tám mươi mốt loại phương pháp luyện chế thiên hạ kỳ độc trong thiên hạ. Trừ bản thân chưởng pháp biến hoá thất thường, đả thương người vô hình. Chín chín tám mươi mốt loại kỳ độc, mỗi một loại lại có chín chín tám mươi mốt loại biến hóa, mỗi một loại biến hóa, sẽ phụ thuộc vào cá nhân, hoàn cảnh hoặc là tu vi, công pháp, mà xuất hiện vô cùng diễn biến. Có thể nói, nếu trúng chưởng, trừ phi người xuất chưởng tự mình giải trừ, cơ bản không có giải dược cố định. Bởi vậy nó được gọi là, Sinh Tử Phán quan, cầm đi đi!"
Nghiêm Tùng sáng mắt, run rẩy tiếp nhận ngọc giản kia, khắp khuôn mặt là vẻ hưng phấn: "So với Thất Thải Vân La Chưởng, thật alf một trời một vực, đúng là không có cách nào so bì. Hắc hắc hắc. . . Trác quản gia, ngài thật sự là thần thông quảng đại, Nghiêm mỗ đi theo ngài thật là quyết định đúng nhất đời!"

"Bớt nịnh hót, ngày sau tận tâm làm việc là được!"

Trác Phàm phất phất tay, bật cười ra tiếng, Nghiêm Tùng thì không ngừng gật đầu.


Lệ Kinh Thiên thấy thế thì sờ lên cằm chậc lưỡi. Hôm nay là ngày gì vậy, Trác quản gia xuất ra một đống bảo vậy, hai người Cừu Viêm Hải mới tới còn có thể hiểu, ngay cả Nghiêm Tùng lão quỷ kia vừa mở miệng, cũng được một phần công pháp.


Lão phu có phải cũng nên xệ mặt xuống, cầu Trác quản gia? Có điều rất nhanh, hắn liền lắc đầu. Đạo lý tham thì thâm, hắn vẫn còn hiểu. Hắn vẫn nên luyện Ma Sát Quyết đến đỉnh phong rồi nói sau.

Đúng vào lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ bên ngoài Hắc Phong Sơn: "Huynh đệ, ca ca ta đến thăm người đây!"


Trác Phàm nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, đã là biết người đến ai. . .



Advertisement
';
Advertisement