Vân gia, gia tộc thần bí nhất ngàn năm qua, kể từ khi Thiên Vũ lập quốc.  

             Gia tộc này không phải là công thần khai quốc giống như Ngự Hạ Thất Gia, nhưng lại được đế vương nhiều đời nể trọng. Bởi vì gia tộc này có một khả năng kỳ lạ, đó là mỗi một đời sẽ sinh ra một người mang huyết mạch của thần biết được thiên mệnh, quyết định vận mệnh quốc gia.  

             Mặc dù huyết mạch này không thể nâng cao sức mạnh của họ, nhưng có thể cho họ nhìn thấy vận mệnh của mọi người và hướng đi của đế quốc vô cùng chính xác!  

             Có thể nói, đôi mắt của họ là trời đất, có thể nhìn ra đường đi của số mệnh mà người thường không thể nhìn thấy, và đưa ra quyết sách chính xác nhất cho hoàng đế.  

             Mà người này cũng sẽ được hoàng đế mỗi đời phong là đại tế ti, thăm dò vận mệnh đất nước.  

             Tương truyền rằng, trong giai đoạn khó khăn nhất của đế quốc Thiên Vũ, chính đại tế ti đã tiến cử Độc Cô Chiến Thiên làm nguyên soái và Gia Cát Ngọc Long làm thừa tướng cho hoàng đế. Nhờ đó mới xuất hiện Tứ Trụ như hiện tại, hỗ trợ cho sự thịnh vượng của đất nước.  

             Mà đại tế ti hiện tại chính là gia chủ đời thứ bảy của Vân gia - Vân Huyền Cơ còn được gọi là Bán Thần!  

             Hít sâu một hơi, Trác Uyên trầm ngâm hồi lâu, rồi lẩm bẩm nói: “Nghe nói Vân Huyền Cơ chưa từng hỏi chuyện thế sự, sao lại đột nhiên tìm đến ta?”  

             “Trác quản gia, đây là một vị cao nhân. Nếu lão ta đã đích thân mời, chắc chắn là có chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi có thể đi, không có chuyện gì đâu.” Mụ mụ liếc nhìn thiệp mời, hai mắt loé sáng, cười nói.  

             Trác Uyên nhướng mày, kỳ lạ nhìn mụ mụ, sau đó nhìn những người khác đều khẽ gật đầu, thì không khỏi ngạc nhiên nói: “Hình như các ngươi rất tôn sùng tên Vân Huyền Cơ này, lẽ nào lão ta thật sự đáng tin như vậy sao?”  

             “Đương nhiên rồi, Thiên Huyền Cơ được xem là dị số của Thiên Vũ. Cho dù là hoàng đế, Gia Cát Ngọc Long, Độc Cô Chiến Thiên hay các vị gia chủ của Ngự Hạ Thất Gia, chỉ cần ai có chuyện gì bối rối, có thể đến cửa xin chỉ giáo, lão ta cũng sẽ chỉ điểm. Trước đây, tại hạ đã từng đến đó thỉnh giáo, vừa nghe quân nói một lời, thật sự sẽ được thông suốt!” Long Dật Phi mỉm cười gật đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại ký ức rất đẹp đẽ.  

             Lúc này, Trác Uyên càng cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói: “Giang hồ thuật sĩ mê hoặc chúng sinh, lại còn qua lại với nhiều chư gia như vậy, có lẽ một lời nói ra cũng có thể rung chuyển đất nước. Người như vậy, vẫn được hoàng đế giữ lại sao?”  

             Trong lòng Trác Uyên hiểu rõ, loạn thế tạo anh hùng, thịnh thế giết thuật sĩ!  

             Vốn dĩ thiên hạ đang êm đẹp, thái bình thịnh vượng, nhưng một câu đoán mệnh mà ngươi thuận miệng nói ra cũng có thể khiến thiên hạ đại loạn. Ai lên ngôi hoàng đế mà muốn đế quốc rung chuyển?  

             Vậy nên, mỗi lần lên ngôi đều sẽ nhờ miệng của thuật sĩ, rêu rao rằng mình là đế vương khai quốc theo mệnh trời. Nhưng sau khi thiên hạ ổn định, người đầu tiên bị giết cũng là tên thuật sĩ đó, làm vậy để diệt trừ hậu hoạn.  

             Lão ta cũng không muốn người khác dựa vào những tin đồn này, đoạt mất thiên hạ của lão ta!  

             Vì vậy, Trác Uyên hoàn toàn khinh thường cái gọi là lời của thiên mệnh. Lúc trước, mỗi lần Hoàng Phổ Thanh Thiên rêu rao cái gì mà thuộc về thiên mệnh, rồi mệnh của hoàng đế ở trước mặt hắn, hắn đều mỉm cười, chỉ là trong lòng thầm mắng một câu ngu muội mà thôi.  

             Nhưng hiện tại, Vân gia này không chỉ có việc đoán mệnh làm rạng rỡ gia tộc, mà còn trở thành một bộ phận chuyên quyền. Nhiều người như vậy, có thể là bạn cũng có thể là thù, tất cả đều đến đây cầu y xin thuốc. Rõ ràng là đã phạm vào điều cấm kỵ của hoàng thất, vậy mà hoàng đế không những không diệt trừ bọn họ, mà con nuôi bọn họ cả một ngàn năm, thật là kỳ quái.  

             Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Trác Uyên, những người đứng đầu các gia tộc đều nhìn nhau cười lớn.  

             “Hahaha...Trác quản gia có điều không biết, Vân gia này vẫn luôn giữ mình trong sạch, giao thiệp với các gia tộc đều rất khách khí, không hề có thâm giao, càng không tham gia vào tranh chấp trong triều. Hàng nghìn năm qua chưa từng có một vị gia chủ nào vượt qua lôi trì một bước, nên đây cũng là điều hoàng thất yên tâm nhất về lão ta. Hơn nữa, Vân gia không giống như những thuật sĩ giang hồ khác, mỗi người đảm nhận tế tự đều tuân theo một câu của tổ huấn. Đại đạo vạn thiên, thiên mệnh vô thường, thuấn tức vạn biến, nhân định thắng thiên*!” Khóe miệng khẽ cong lên, Tạ Khiếu Phong thản nhiên mỉm cười.  

             (*Ngàn vạn con đường, số trời vô thường, thay đổi nháy mắt, người sẽ thắng trời)  

             Trác Uyên cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, nhưng lại bất lực lắc đầu, bật cười thành tiếng: “Đây chẳng phải nói như không nói sao, cuối cùng vẫn phải xem lại chính mình!”  

             “Đúng vậy, chính là đạo lý như vậy! Vậy nên những gì lão ta nói chỉ là hướng dẫn và chỉ đường cho ngươi mà thôi. Còn cuối cùng ngươi có thể thành công hay không là tùy thuộc vào ngươi. Đây là điểm cao thâm nhất của Vân gia.” Long Dật Phi cười lớn một tiếng, vuốt vuốt hai sợi râu của mình, giải thích nói.  

             Mí mắt khẽ động, Trác Uyên đột nhiên bật cười: “Ta thì nghĩ ngược lại, tên này là một tên lừa gạt. Nhưng có thể lừa gạt được nhiều anh hùng như vậy, cũng xem như là có bản lĩnh, ta phải đi gặp mới được! Nói không chừng, còn học được hai chiêu, sau này sử dụng với các ngươi!”  

             “Hahaha…đương nhiên là được. Nếu ngươi thật sự học được, sau này chúng ta sẽ nhờ ngươi chỉ ra sai lầm, hahaha…” Mọi người đều nhìn nhau cười lớn.  

             Thiệp mời trong tay Trác Uyên khẽ run, nhưng trong mắt hắn lại loé lên tia sáng.  

             Tuy miệng nói Vân gia là thuật sĩ giang hồ, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, ngay cả những người sáng suốt như hoàng đế và Gia Cát Ngọc Long cũng thành tâm bái phục, thì nơi này làm sao có thể đơn giản như vậy?  

             Hắn thực sự phải đến thăm nơi này một lần!  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên vội vàng ôm quyền, từ biệt mọi người rồi đi về phía Tế Tự Phủ. Nhưng chỉ trong phút chốc, hắn đã đến trước cửa phủ cao lớn.  

             Trên đó treo một tấm bảng mộc mạc, viết bốn chữ lớn “Đại Tế Ti Phủ”!  

             Chẳng qua so với thân phận của ba trụ còn lại, viện môn này có chút xập xệ.  

             Xem ra… tuy Vân gia này được hưởng địa vị cao cả ngàn năm qua, nhưng lại rất thanh liêm.  

             Khẽ gật đầu, Trác Uyên cất bước tiến về phía trước, gõ vòng đồng trên cửa, phát ra từng tiếng bịch bịch trầm thấp. Rất nhanh đã nghe thấy một tiếng ken két, cánh cửa nặng nề được mở ra, một cậu nhóc tám chín tuổi bước ra khỏi cửa, sau đó nhìn Trác Uyên, khẽ khom người cung kính nói: “Không biết tiên sinh là ai, đến đây có chuyện gì sao?”  

             “Ta là thương khách từ nơi khác đến, nghe nói đại tế ti biết thiên mệnh và cắt mệnh đồ, nên đặc biệt đến đây bái phỏng, xin được thỉnh giáo một chút!” Trác Uyên thấy cậu nhóc này không biết thân phận của bản thân, lại còn lễ phép như vậy, thì bất giác cũng ôm quyền, muốn thăm dò một phen.  

             Nhưng cậu nhóc nghe vậy thì hơi cau mày lại, sau một hồi bấm đốt ngón tay thì khom người xin lỗi: “Khách nhân thứ lỗi, trong ba ngày này gia chủ nhà ta có khách quý đến thăm, thứ cho không thể tiếp đãi. Không thì ba ngày sau ngài lại đến, ta sẽ giữ chỗ cho ngài!”  

             Lông mày khẽ động, Trác Uyên nhìn sâu vào mắt cậu nhóc, trong lòng thầm gật đầu.  

             Vân gia này quả nhiên là bất phàm, thân là người ở địa vị cao, nhưng ngay cả trẻ nhỏ cũng lễ phép như vậy, ít nhất thì giáo dưỡng ở đây không tồi. Nếu giao việc này cho đám thị vệ của Lạc gia, có một tên xấu xa, lạ mặt nào đó muốn gặp Trác quản gia hắn, thì đã sớm bị cho một chưởng bay ra ngoài, nào có nói nhảm nhiều như vậy?

Advertisement
';
Advertisement