Hoàng đế vừa dứt lời, tất cả mọi người vô thức phát hiện sắc mặt lão ta rất nghiêm túc thì cảm thấy run sợ.
Lời này của Hoàng đế rất nặng nề, giống như còn có sự hờn dỗi tên mập. Thế nhưng sao vua của một nước lại có bụng dạ hẹp hòi như vậy, còn tính toán chi li với nhi tử của mình?
Kết quả Trác Uyên sờ mũi, liếc mắt nhìn Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường, dường như trong lòng đã hiểu được thứ gì đó không thể giải thích.
Nhị hoàng tử bĩu môi khinh thường, cười nhạo.
Sắc mặt Thái Tử hơi thay đổi, lại tha thiết cầu xin: “Phụ hoàng, xin người ban thưởng cho Tam đệ.”
“Câm miệng!” Hoàng đế lạnh lùng quát một tiếng, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo: “Thái Tử, nhớ kỹ, có một số việc con không làm chủ được!”
“Được rồi, đại ca, đệ biết hôm nay đệ lại khiến phụ hoàng tức giận, không có thưởng cũng hợp tình hợp lý, huynh không cần cầu xin thay đệ đâu!” Tên mập chu mỏ, than vãn một tiếng, khuyên nhủ.
Nhị hoàng tử nhìn có vẻ hơi hả hê, cười khẩy: “Một kẻ ngụy quân tử, một tên mập diễn cảnh huynh đệ tình thâm, hừ hừ...”
Thái Tử mạnh mẽ nghiến răng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, không cam lòng ngồi xuống, nhưng hai tay đã nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.
Tại sao, tại sao lại có kết quả này, cô chính là Thái Tử, thua kém tên mập kia ở nơi nào?
Liếc mắt nhìn về phía Nhị hoàng tử, thấy ánh mắt chế giễu của hắn ta, trong lòng Thái Tử thầm hừ một tiếng, khinh thường nói: “Đồ ngu, ngươi còn không có nghe ra ý tứ chân chính trong lời nói của phụ hoàng à? Người duy nhất trong thiên hạ không thể ban thưởng, ngoại trừ Hoàng đế ra còn có ai? Lời nói vừa nãy của phụ hoàng còn có ý tứ truyền ngôi! Chẳng qua... tại sao lại là hắn ta?”
Ánh mắt Thái Tử khẽ híp lại, lại nhìn về phía tên mập lần nữa, chỉ thấy tên mập nhìn hắn ta đầy cảm kích như cũ, còn liên tục ôm quyền với hắn ta.
Rốt cuộc tiểu tử này không nghe hiểu ý tứ trong lời nói lúc nãy của phụ hoàng hay là đang giả vờ?
Thái Tử hít sâu, chỗ sâu trong ánh mắt nhìn về phía tên mập hiện lên sát ý nồng nặc...
Ngay sau đó, cả triều văn võ, Ngự Hạ Thất Thế Gia và sứ đoàn Khuyển Nhung, từng người dâng lễ vật mừng thọ cho Hoàng đế, lão ta cũng ban thưởng trả lễ lại.
Lúc này, theo từng tiếng nhạc trong trẻo vang lên, từng kiều nương dáng người yểu điệu lại nối đuôi nhau tiến vào, nhẹ nhàng nhảy múa. Có vũ điệu khiến người ta buồn nôn của tên mập lúc trước làm nền, hiện tại mọi người thưởng thức kỹ thuật nhảy uyển chuyển này đúng là đẹp mắt đẹp lòng. Cảm thấy điệu múa này chỉ có ở trên trời, trần gian hiếm người biết!
Vút!
Đột nhiên có một bóng dáng xinh đẹp thoát ra từ trong đám người, hai tay dâng một đĩa đào mừng thọ lớn nhỏ lên trước mặt Hoàng đế, chúc thọ: “Vĩnh Ninh kính chúc phụ hoàng sức khỏe dồi dào, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
Hoàng đế không khỏi sửng sốt, chăm chú nhìn về phía trước, thấy là hòn ngọc quý trên tay mình, công chúa Vĩnh Ninh thì trong lòng không nhịn được vui mừng, vuốt râu cười lớn: “Ha ha... Tốt, Vĩnh Ninh, lễ vật mừng thọ này của con là thọ lễ tốt nhất trẫm nhận được ngày hôm nay!”
“Thật sao?” Vĩnh Ninh nhíu mày, mỉm cười đứng lên, tiến tới làm nũng trong ngực Hoàng đế: “Vậy thì phụ hoàng, người phải ban thưởng cho Vĩnh Ninh thật lớn đấy.”
“Ha ha ha... Tất nhiên rồi, có điều, con muốn thưởng cái gì?” Hoàng đế cười lớn, cưng chiều nhìn nàng ta.
Thế nhưng, nàng ta còn chưa nói ra thì tên mập đã rung hai gò má đầy thịt mỡ, chỉ vào muội muội được yêu thích, tố cáo: “Phụ hoàng, không phải người muốn gặp danh sư dạy vũ đạo cho con à, chính là muội ấy. Vĩnh Ninh, muội yên tâm, lúc nãy phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, nói sẽ không đánh chết muội.”
Hoàng đế chưa phát hiện ra, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Vĩnh Ninh: “Vĩnh Ninh, vũ đạo của Thông Nhi là con dạy?”
Hít!
Sắc mặt Vĩnh Ninh theo bản năng đỏ lên, hung dữ trừng tên mập. Thật ra nàng ta ở phía xa đã nhìn điệu múa của tên mập lúc này, thật sự là ác quỷ giáng trần, không đành lòng nhìn thẳng!
Bây giờ nói nàng ta là lão sư tên mập không phải đang bôi xấu danh dự của nàng ta à.
Ngay sau đó, Vĩnh Ninh vội vàng giải thích: “Phụ hoàng đừng nghe huynh ấy nói bậy, con dạy rất tốt, là do huynh ấy nhảy xấu!”
“Ha ha ha... Phụ hoàng hiểu rõ, kỹ thuật nhảy của công chúa Vĩnh Ninh chúng ta đẹp nhất trong thiên hạ này!” Hoàng đế cười lớn gật đầu, sau đó giống như có ý sâu xa, hỏi lại lần nữa: “Đúng rồi Vĩnh Ninh, con chưa nói với trẫm muốn được ban thưởng cái gì đây!”
Khuôn mặt Vĩnh Ninh hơi đỏ lên, lén lút nhìn về phía Trác Uyên, đùa nghịch vòng tay, nũng nịu nói: “Phụ hoàng... Không phải phụ hoàng đã biết từ lâu rồi sao, hơn nữa, đây cũng là nguyện vọng của mẫu hậu trước lúc lâm chung...”
Hoàng đế hiểu rõ gật đầu, để Vĩnh Ninh trở lại vị trí giữa điện lần nữa, hét lên: “Tốt, Vĩnh Ninh Trác Uyên tiến lên nghe chỉ. Hôm nay trẫm gả công chúa Vĩnh Ninh cho quản gia đệ nhất thiên hạ Trác Uyên, ngày mai lập tức thành hôn!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ công chúa Vĩnh Ninh cảm thấy mừng thầm trong lòng thì tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt. Mí mắt Trác Uyên run lên, dường như đã nghĩ đến, cười khẩy.
Chẳng qua chưa hết, Hoàng đế vừa hạ thánh chỉ, không biết trong đầu Nhị hoàng tử bị đứt sợi gân nào, nhảy mạnh ra ngoài, quỳ sát nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần ngưỡng mộ cô nương Vân Sương Thánh Nữ Tế Tự Phủ đã lâu, thỉnh phụ hoàng làm chủ tứ hôn cho nhi thần!”
Ánh mắt Hoàng đế không khỏi sáng ngời, mừng thầm.
Hôm nay sao thế, đang ngủ gật thì từng cái gối đầu chủ động tìm tới tận cửa. Lão ta đã muốn giành lại Vân gia từ chỗ Lạc gia từ lâu, hôm nay ngấm ngầm mưu tính Trác Uyên, đoạt lại Thánh Nữ, thật sự không thể tốt hơn!
Hoàng đế nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử, thầm gật đầu, lần này tiểu tử này làm không tệ!
Ngay sau đó, Hoàng đế biết thời biết thế, vui vẻ gật đầu: “Tốt, hôm nay chuyện vui thành đôi, trẫm ban thưởng cho hoàng nhi kết liền cành với cô nương Vân Sương.”
Lời nói vừa dứt, Nhị hoàng tử lập tức dập đầu cảm tạ. Thân thể Vân Sương vô thức run rẩy, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, căng thẳng toát đầy mồ hôi nơi tay, theo bản năng nắm lấy tay Trác Uyên.
Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên thành một độ cong tự in, quay đầu nhìn Vân Sương, cho nàng một ánh mắt yên tâm: “Yên tâm, ngươi là người của ta, sẽ không thay đổi.”
Vân Sương khẽ giật mình, nhìn Trác Uyên chăm chú, khuôn mặt ửng đỏ nhưng trong lòng không rõ lý do trở nên bình tĩnh lại. Hơn nữa kể từ sau khi gia gia gặp chuyện không may, nàng chưa bao giờ yên tâm như lúc này...