Gào!  

             Bên trong rừng núi yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng rống đầy sợ hãi, kèm theo đó là bầy chim bay loạn khắp nơi, kêu quát quát. Một con linh thú cả người bốc lên lửa mạnh, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, sau lưng mọc ra hai cánh đang hoảng sợ phóng như điên trong rừng rậm, trong mắt là vẻ sợ hãi vô tận.  

             Thậm chí cơ thể của nó vẫn đang run rẩy không ngừng, đôi cánh lắc lư cao thấp, trên đường đi đã đâm gãy hơn mười gốc đại thụ che trời.  

             “Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!” Sau lưng nó truyền đến một tiếng trẻ con non nớt, thế nhưng trong lời nói lại toát lên khí phách không cho phép phản đối.  

             Trên đầu linh thú túa ra mồ hôi lạnh, nó thở hồng hộc từng hơi, tốc độ vỗ của hai cánh sau lưng càng nhanh hơn trước. Dường như âm thanh giống giọng nói của thiên sứ sau lưng nó chính là bùa đòi mạng, muốn kéo nó vào địa ngục.  

             Đứng lại? Ngươi nghĩ lão tử ngu à! Lão tử mà đứng lại thật thì không phải để yên cho ngươi xâu xé hả?  

             Vù!  

             Đột nhiên một tia sáng đỏ lóe lên, phóng tới sau lưng nó, lúc nó còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra thì một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ phần lưng của nó lõm xuống dưới chỉ trong nháy mắt.  

             Sau đó chỉ thấy hai mắt của nó trợn trắng, ‘ầm’ một tiếng, cơ thể đập mạnh xuống mặt đất, ngay lập tức tạo thành một cái hố lớn có đường kính trăm thước.  

             Trong chốc lát, khói bụi bay lượn, phất phơ khắp nơi, linh thú xung quanh nghe thấy thì sợ hãi đến mức chạy trốn khắp nơi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.  

             Đợi sau khi bụi mù tan bớt, chỉ còn lại một con linh thú khổng lồ đang mở to cái miệng lớn dính máu, hôn mê choáng váng, một bóng dáng nhỏ nhắn chậm rãi rơi xuống, không thể nghi ngờ chính là Cổ Tam Thông.  

             Nhìn con linh thú tội nghiệp bị đánh gãy xương sống, Cổ Tam Thông bất đắc dĩ lắc đầu: “Hừ, đúng là cho mặt mũi mà không cần, kêu ngươi đứng lại thì ngươi không chịu đứng, lại ép ta phải ra tay. Đúng là mắc nợ ngươi, ta đâu có muốn mạng của ngươi?”  

             Nói xong, Cổ Tam Thông đi thẳng đến sau lưng nó, hai tay cầm lấy hai cái cánh của nó, dùng sức, ‘xoẹt’ một tiếng, cứng rắn xé hai cái cánh xuống.  

             Máu tươi phun ra, con linh thú theo bản năng co giật, nhưng bởi vì đã ngất xỉu nên không có phản ứng.  

             Chẳng qua nó ngất đi cũng là chuyện tốt, nếu không nhìn thấy một màn máu me như thế này, đoán chừng nó đã khóc lớn thành tiếng từ lâu rồi.  

             Hừ, ngươi không muốn mạng của ta nhưng lại muốn cánh của ta! Là một linh thú phi hành, không có cánh và tàn phế khác nhau ở chỗ nào hả?  

             Ngươi còn không biết xấu hổ kêu ta dừng lại? Thiên hạ này có yêu cầu khốn nạn không có lý lẽ như vậy sao?  

             Thế nhưng không có cách nào, có thực lực thì tùy hứng như vậy đấy!  

             Thu đôi cánh vào giới chỉ, Cổ Tam Thông bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm: “Ừm... Cộng thêm đôi cánh linh thú cấp bốn này thì đã sưu tập được bảy mươi tám cái, không biết cha ở bên kia như thế nào rồi?”  

             Nghĩ vậy, Cổ Tam Thông dẫm chân, bay thẳng về một hướng khác, ngay lập tức không thấy bóng dáng đâu. Chỉ để lại một con linh thú đáng thương đang trợn trắng mắt như cũ, sau lưng chảy máu ồ ạt, không có thứ để cầm máu, chưa rõ sống chết...  

             Mặt khác, trong không gian trống trải rộng lớn, ba con linh thú cấp năm đang run rẩy đứng thành một hàng, trong mắt lóe lên tia sợ hãi nhìn chằm chằm phía trước. Trác Uyên ung dung đi về phía bọn chúng, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, mà trên trán của hắn lại thoáng hiện lên Thanh Viêm.  

             Nếu không có Thanh Viêm này áp chế, cho dù những con linh thú này sợ hãi Trác Uyên thì sao có thể sợ đến mức này, không có sức lực chạy trốn?  

             “Ba tên các ngươi quay hết ra phía sau cho lão tử!” Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng lạnh, lạnh lùng lên tiếng.  

             Cơ thể của ba linh thú run rẩy, liếc nhìn nhau, chỉ có thể đau khổ cưỡng ép xoay người, nước mắt lưng tròng, không biết kể khổ với người nào!  

             Bọn chúng cũng suy nghĩ không thông, tại sao một nhân loại lại có uy áp như vậy, khiến bọn chúng không thể sinh ra mảy may ý phản kháng nào? Rõ ràng đây chính là khí thế của lão đại bọn chúng!  

             Trác Uyên sờ Thanh Viêm trên trán, trong lòng cũng cười thầm.  

             Nếu không có Thanh Viêm hùng mạnh này, nếu hắn muốn giải quyết những con hung thú này cần phải trải qua một ít khó khăn. Bây giờ ngược lại, hắn ra lệnh một tiếng, kêu bọn chúng đi tìm chết, bọn chúng ngay lập tức xếp hàng đi đến vách đá, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn!  

             Chậm rãi đi tới phía sau lưng một con linh thú, khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch thành một độ cong kỳ lạ, hai tay nhẹ nhàng để lên hai cánh của của nó.  

             Con linh thú kia không khỏi run rẩy, trong lòng căng thẳng, trên đầu chảy đầy mồ hôi lạnh. Thế nhưng còn chưa đợi nó chuẩn bị xong, chỉ nghe một tiếng ‘xoẹt’ giòn tan vang lên, đột nhiên trong đầu ập đến một cơn đau thấu tim. Đau nhức đến mức nó khóc thét lên, nước mắt chảy đầy mặt, sau lưng máu tươi phun ra như suối, muốn ngăn cũng không nổi!  

             “Được rồi, cút đi!” Không thèm nhìn lại, Trác Uyên cười khẩy nói.  

             Khóe miệng con linh thú khẽ cong lên, vừa uất ức vừa đau xót kéo lên cơ thể tàn phế, đi đến chỗ sâu trong rừng sâu, dọc đường đi toàn là vết máu, nhìn vô cùng khủng bố.  

             Hai con linh thú còn lại nhìn dáng vẻ thảm thiết của vị huynh đệ kia, sợ hãi đến mức câm như hến, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy vẻ cầu xin, giống như sắp khóc.  

             Bọn chúng chính là linh thú cấp năm, ở bên trong sơn mạch Vạn Thú cũng được xem là thủ lĩnh.  

             Hiện tại thế mà chỉ có thể xếp hàng đợi người ta nhổ cánh của mình, mẹ nó quá nhục nhã! Thế nhưng hết cách rồi, người ta có Thanh Viêm áp chế bọn chúng, bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!  

             Xoẹt, xoẹt!  

             Lại là hai âm thanh giòn tan vang lên, hai con linh thú cùng nhau khóc thét, âm thanh chấn động trời xanh, tràn đầy thê lương. Trác Uyên nhếch môi nở một nụ cười xấu xa, vẫy tay.  

             Hai con linh thú kia chỉ có thể liếc nhìn nhau, trong tiếng than thở liên tục, đạp lên con đường cũ của vị huynh đệ kia, kéo lê cơ thể tàn phế thê thảm biến mất trong rừng rậm. Dường như chỉ có vệt máu rơi lại trên đường mới cho thấy vừa rồi bọn họ đã nhận hình phạt nghiêm khắc tàn nhẫn như thế nào!  

             Trác Uyên thở ra một ngụm khí bẩn, thu ba đôi cánh vào giới chỉ, hài lòng gật đầu.

Advertisement
';
Advertisement