"Chỉ cần tiền bối ra lệnh, ta chết vạn lần cũng không chối từ!" Trác Uyên ôm quyền, khom người lĩnh mệnh, ngoan ngoãn nói.  

             Côn Bằng nhìn hắn chăm chú, cười phá lên: "Dùng bộ dạng đó ít thôi, nhớ năm đó tên Cửu U đó láu cá vô cùng, ngươi thân là truyền nhân của Cửu U cũng sẽ chẳng tốt hơn đến đâu, lão phu sẽ không tin vào cái mồm dối trá đó của ngươi. Vả lại lão phu đã từng nói rồi, ngươi không cần phải đền đáp ơn huệ. Chuyện đến nước này, xem như là lão phu thỉnh cầu ngươi. Ngươi có thể làm cũng có thể không làm. Đương nhiên nếu ngươi đồng ý với lão phu thì sẽ có chỗ tốt."  

             Trác Uyên mím môi, im lặng trong chốc lát.  

             Nhìn bề ngoài cách Côn Bằng nói chuyện rất hòa nhã cũng không cưỡng ép người khác, nhưng cách nói này lại rất thông minh. Bởi vì lão ta hiểu nếu Trác Uyên chỉ là lá mặt lá trái thì sẽ không thật lòng thật dạ làm việc, bị thiệt hại chỉ có lão ta mà thôi.  

             Vì vậy cách tốt nhất là dùng lợi ích để nhử cho hắn chút động lực để làm việc!  

             Chẳng qua trong lòng Trác Uyên cũng hiểu rõ, chuyện Côn Bằng bàn giao cho hắn, chắc chắn rất khó khăn và vô cùng nguy hiểm.   

             Nhìn hắn thật kỹ, Côn Bằng thản nhiên gật đầu: "Rất tốt, nghĩ kỹ trước khi hành động, bộ dạng ngươi đa mưu túc trí như thế ngược lại khá có phong thái năm xưa của Cửu U. Ngươi có thể suy nghĩ tỉ mỉ đến vậy, bàn giao việc này cho ngươi làm lão phu cũng yên tâm hơn. Nhưng mà trước đó lão phu còn có một đề nghị. Đó chính là giao đứa nhỏ đó cho lão phu dạy dỗ được không?"  

             Nói xong, ánh mắt Côn Bằng nhìn về phía Cổ Tam Thông đang đứng sau lưng Trác Uyên, trong mắt hiện lên vẻ từ ái.  

             "Cái gì?"  

             Không tránh được sự khiếp sợ, hai người đồng loạt kêu to, Cổ Tam Thông co quắp trốn sau lưng Trác Uyên không dám ló đầu ra.  

             "Tiền bối, Tiểu Tam Tử là con nuôi của ta, tại sao ngài lại muốn hắn?" Trác Uyên nói nhanh chóng không chỉ sợ Côn Bằng định dùng vũ lực cướp người, vậy thì hắn không cản được.  

             Cau mày một chút, ánh mắt Côn Bằng kỳ lạ nhìn hai người, bật cười: "Hiếm có khó được, hai người các ngươi nhất kiến như cố lại còn có quan hệ cha con, tốt lắm. Nhưng mà đứa nhỏ này là đồng tộc với ta, để lão phu đến dạy dỗ thì đối với hắn càng có lợi!"  

             Đồng tử nhịn không được mà đông cứng lại, tròng mắt Trác Uyên xoay tròn, càng ngày càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.  

             "Ngươi đã gặp Kỳ Lân Huynh tại Sườn núi Lạc Lôi rồi đúng không, ôi bao nhiêu năm phải chịu sự hành hạ nặng nề của Tử Lôi, có lẽ đã suy yếu lắm rồi. Đứa nhỏ này có thể sống trong sườn núi Lạc Lôi đến tận bây giờ đều là nương đại thụ hưởng bóng mát. Đến nay ngươi lại đưa nó đi ra ngoài, vẫn lấy danh nghĩa cha con nuôi làm cơ sở tương xứng, chắc chắn đã nhận được sự đồng ý của Kỳ Lân Huynh. Trước mắt ngươi đã biết thân phận của lão phu, nên biết rằng lão phu và cha hắn là huynh đệ Thánh thú với nhau, việc giao hắn cho lão phu là vô cùng hợp lý."  

             "Nói láo!"  

             Song Côn Bằng vừa mới nói dứt lời, Cổ Tam Thông đã hét lên, ấm ức nói: "Tiểu gia ta từ nhỏ sống ở Thiên Vũ, mới ngẩn ngơ trong Sườn núi Lạc Lôi có năm năm mà thôi, làm sao là nhi tử của Kỳ Lân được?"  

             Côn Bằng sửng sốt trong chốc lát, ngờ vực nhìn Trác Uyên, trên mặt cũng hiện lên vẻ khó hiểu.  

             Trác Uyên cũng không dám dấu diếm đến cùng, thuận tiện nói rõ đầu đuôi thân thế của Cổ Tam Thông ra. Sau khi Côn Bằng nghe xong im lặng không biết phải nói gì cau mày, sau một lúc mới thở dài một hơi, gật đầu tỏ ý đã sáng tỏ: "Hóa ra là vậy, ba trăm năm trước, chao ôi..."  

             "Làm sao thế, tiền bối?" Mày Trác Uyên khẽ động, tỏ ý nghi vấn.  

             Nói thế nào đi nữa Cổ Tam Thông cũng là con nuôi hắn, đối với lai lịch thân thế của đứa nhỏ, đương nhiên hắn có một chút suy đoán nhưng vẫn cần chứng minh thêm.  

             Sau một lúc cân nhắc Côn Bằng nhìn Cổ Tam Thông thật kỹ, thản nhiên cất lời: "Ba trăm năm trước, từ trong Sơn mạch Vạn Thú lão phu đột ngột nghe thấy tiếng gào thét vang vọng trời đất. Cẩn thận nghĩ lại chắc hẳn là tiếng gào thét của Kỳ Lân Huynh. Trong thời kỳ thượng cổ, mấy người huynh đệ kia của ta và Thượng Đế có chút cố kết, bị lão ta dùng Không Minh Thần Đồng cầm tù chung thân trong Tam Đại Hiểm Địa, mỗi ngày phải chịu nỗi khổ bị Tử Lôi cắn nuốt. Nhiều năm trôi qua vẫn còn cầm cự được, chưa hề có biến cố gì xảy ra. Nhưng mà lúc đó, Kỳ Lân Huynh đột nhiên gầm lên như thế, trong tiếng gầm dường như mang theo kinh hoảng và hãi hùng!"  

             "Ban đầu lão phu cũng không hiểu ý nghĩa của chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại, đoán chừng là nó không nhịn được lo lắng sau khi bản thân chết đi trứng Kỳ Lân của mình sẽ bởi vì Tử Lôi mà chết. Cho nên nó mới dùng toàn bộ sức mạnh ném quả trứng đó ra khỏi kết giới! Mà bên trong quả trứng đó chính là ngươi, Cổ Tam Thông! Cho nên trời sinh ngươi không cha không mẹ, không giống với người bình thường! Thần lực xuất chúng, đây là thiên phú của Bộ tộc Kỳ Lân. Trong Ngũ đại Thánh thú, về mặt sức lực thì không loài nào có thể sánh được với Kỳ Lân!"  

             Cổ Tam Thông bị những lời này làm cho mờ mịt. Mặc dù chính hắn ta còn không tin nổi nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, nỗi đau buồn khi nhìn thấy bàn chân Kỳ Lân thành niên trong Sườn núi Lạc Lôi nhất định là do huyết thống gây ra.  

             Nhìn thấy di vật của cha mình khi còn sống, sao hắn ta có thể không đau thương mà rơi nước mắt cơ chứ?  

             Trác Uyên cũng sáng tỏ mà gật đầu, trước kia hắn còn không rõ trong trận pháp hoàn mỹ đó sao có thể có một chỗ hổng để cho bọn họ đi qua? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là Kỳ Lân dùng sức mạnh mở ra lỗ hổng đó, tự mình mang đến cho trứng Kỳ Lân một con đường sống.   

             Có điều dùng thần lực của Kỳ Lân lại chỉ có thể mở ra một cái miệng nhỏ như vậy, có thể thấy được Đồng Thuật của Thượng Đế rất lợi hại. Còn Kỳ Lân trong trận không khác gì bị xử tử, chỉ để lại một bàn chân Kỳ Lân mà thôi.  

             Đoán chừng bởi vì dùng toàn bộ sức mạnh nên khó có thể tiếp tục chống lại sự tấn công cuồn cuộn của Tử Lôi! Nói chung, nếu không phải vì đưa Cổ Tam Thông ra khỏi kết giới, không chắc Kỳ Lân sẽ chết nhanh như vậy!  

             Nghĩ đến điểm này, Trác Uyên cũng không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ tình thương của cha như núi...  

             "Chắc chắn không sai được, khi các ngươi vừa tiến vào Sơn mạch Vạn Thú, lão phu có thể cảm nhận được ngoài hơi thở quen thuộc của Thanh Viêm ra thì chính là mùi vị của Kỳ Lân. Về điểm này, mũi của Thánh thú chúng ta vĩnh viễn không nhầm được đâu. Đó là nguyên nhân mà lão phu mới để Quái Nha Tam Thủ thú mời các người đến đây hỏi thăm đến cùng!" Côn Bằng hít sâu, xoa xoa cái đầu nhỏ của Cổ Tam Thông, thở dài: "Đứa nhỏ, ngươi nên gọi ta là Côn Bằng Đại bá mới đúng!"  

             Cổ Tam Thông im lặng không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nín thở đến đỏ lên, cắn môi nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn nước mắt.

Advertisement
';
Advertisement