"Lại nói, hai người chúng ta đã cùng nhau trải qua Sườn núi Lạc Lôi, một trong ba đại tuyệt địa. Tuy rằng nguy hiểm và khó khăn trùng trùng nhưng may mắn là chúng ta đã vượt qua. Với sức mạnh của Côn Bằng, hoàn toàn có thể phá giải trận pháp từ bên ngoài giải cứu huynh đệ. Sao trong nhiều năm như vậy lão ta không ra tay? Có thể thấy lão ta trốn trong Sơn mạch Vạn Thú mới được an toàn, một khi rời khỏi nơi này thì tính mạng lão ta sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế sau này nếu điều gì không ổn, Tiểu Tam Tử, ngươi nhất định phải rời khỏi Sơn mạch Vạn Thú!"  

             Nếu Côn Bằng biết về những lời này, chắc chắn sẽ tức đến mức nôn ra máu, mắng Trác Uyên là đồ ăn cháo đá bát.  

             Con bà nó, lão tử vừa đưa cho ngươi một đống lợi ích, vừa quay đầu ngươi đã cắn lão tử một miếng, chia rẽ tình cảm giữa Thánh thú chúng ta, còn không bằng một đồ vật!  

             Nhưng không có cách nào, người không chỉ nên nghĩ về chuyện làm hại người khác mà còn phải nghĩ đến việc đề phòng người khác, đây là nguyên tắc ứng xử của Trác Uyên.  

             Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến sự an nguy của Tiểu Tam Tử, Trác Uyên càng để tâm hơn.  

             Hắn thật sự coi đứa bé này là nhi tử ruột!  

             Tròng mắt hết liếc trái rồi lại liếc phải, đôi mắt Cổ Tam Thông nhìn Trác Uyên tràn ngập sự ngợi khen, dựng ngón cái lên: "Lão cha, vẫn là người lợi hại, con sẽ chú ý."  

             "Hành sự cẩn thận, đừng chọc tức lão ta!" Lại sờ đầu Cổ Tam Thông, Trác Uyên thở dài thành tiếng, trong mắt ngập tràn thương tiếc.  

             Cổ Tam Thông ngoan ngoãn gật đầu, sắc mặt cứng lại.  

             Lúc này, con Tam Thủ Quái Nha thú vỗ cánh đáp xuống, khuyên nhủ: "Thiếu gia, chúng ta phải trở về rồi!"  

             "Ha ha ha... Thiếu gia... Lúc đầu ta còn thấy kỳ quái, sao nó lại gọi ngươi là thiếu gia, bây giờ cuối cùng đã hiểu, Kỳ Lân thiếu gia, ha ha ha..." Trác Uyên nhìn ngang nhìn dọc, không nhịn được cười lớn, giễu cợt nói.  

             Không khí đang cứng ngắc trở nên hòa hoãn.  

             Cổ Tam Thông hiểu những gì hắn nói là để hắn ta cư xử thản nhiên, không nên mất tự nhiên dẫn đến sự nghi ngờ nên cũng cười nói: "Lão cha, con là thiếu gia của Sơn mạch Vạn Thú, người là lão gia. Sau này nếu ai bắt nạt người, đến đây tìm con, nhi tử chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho người!"  

             "Con ngoan, đi đi!" Cười to, Trác Uyên gật đầu.  

             Cổ Tam Thông giậm chân nhảy lên lưng Tam Thủ Quái Nha thú, từ từ bay về phía đám mây trên trời. Nhưng dù đôi mắt hắn ta đã đong đầy nước mắt, vẫn mãi nhìn Trác Uyên ở bên dưới, nói nghẹn ngào: "Lão cha, dù người không bị bắt nạt, cũng phải thường xuyên đến thăm con..."  

             Vù!  

             Song không đợi hắn ta nói xong, Tam Thủ Quái Nha thú vẫy cánh, kèm theo đó là một trận gió đen cuồn cuộn, giây lát đã mất đi bóng dáng. Nhìn thân hình nhỏ bé đó biến mất chỉ trong nháy mắt, trong lòng Trác Uyên thở dài, chợt thấy lòng nặng trĩu.  

             Để Cổ Tam Thông sống bên cạnh Côn Bằng, hắn không thể yên tâm được. Nhưng không có cách nào khác, trước mắt lúc này hắn chỉ có thể làm vậy...  

             Hít sâu, Trác Uyên sắp xếp lại những chuyện trong lòng, giậm chân, sau đó hắn nhảy lên không trung và bay về phía Thành Phong Lâm.  

             Ba tháng sau, một tia sáng vụt qua trên bầu trời Thành Phong Lâm, trong nháy mắt Trác Uyên đi tới chân núi Núi Hắc Phong. Xem ra bốn tòa trận pháp cấp năm vẫn bảo hộ nơi này an toàn.  

             Nhanh chóng đánh ra ấn quyết, những tòa đại trận đó từ từ tản ra để lộ một con đường, Trác Uyên chậm rãi bước vào. Những người trong Lạc gia nghe thấy tiếng động nhanh chóng xuất hiện. Nhìn thấy Trác Uyên trở về, mừng rỡ khỏi cần nói.  

             "Trác Đại ca, lúc đầu thấy huynh và Hoàng đế trở mặt với nhau, trở thành mục tiêu công kích của mọi người, ta còn đinh ninh rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi. Đợi đến khi trở về gặp Sương Nhi tỉ tỉ mới biết, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của huynh, Gia chủ như ta đây hoàn toàn yên tâm rồi, ha ha ha!" Lạc Minh Viễn bước đến trước mặt hắn, cười to.  

             Đầu Trác Uyên gật nhẹ, ngẩng đầu nhìn quanh thấy những người bị bắt làm con tin đã trở về mới hoàn toàn thả lỏng, biết Lãnh Vô Thường không dám lừa hắn.  

             "Kẻ xấu xa này, đã có mưu tính từ trước, tại sao không nói rõ với chúng ta để chúng ta lo cho ngươi..." Lạc Minh Viễn vừa dứt lời, Lạc Minh Ngọc ngay lập tức tức giận nói.  

             Nhưng Trác Uyên xua tay ngắt lời nàng, sau đó hắn nhìn Lệ Kinh Thiên bọn họ: "Lệ lão, chuyện ta giao cho các ngươi đã làm xong chưa?"  

             Đám người Lệ Kinh Thiên nhìn nhau, ai nấy vẻ mặt đều đau khổ không ngừng thở dài.  

             Cuối cùng Lệ Kinh Thiên không biết làm sao nói: "Trác Quản gia, ngài muốn chúng ta thu thập khoáng vật luyện khí, tài liệu luyện đan, còn có số lượng lớn Linh thạch, chúng ta đều đang gấp rút chuẩn bị. Nhưng dù sao chúng ta cũng mới bước chân vào hàng thế gia, sản lượng khai thác mạch khoáng trong lãnh địa còn chưa được cao. Lại thêm chuyện ngài bị truy nã trên toàn quốc, vài gia tộc phụ thuộc đáng chết ngàn lần đã phân rõ giới hạn với chúng ta. Con mẹ nó, khiến lão tử đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị xong đồ vật."  

             “Hãy mang theo hộ vệ gia tộc và hơn một ngàn tộc nhân Vân gia, dưới sự chỉ huy của ngươi, cùng nhau đào một hang động che dấu binh lính dài hàng ngàn dặm dưới chân núi Núi Hắc Phong."  

             "Được rồi, có hang động này là được rồi, còn những vấn đề khác, lão tử đều có!" Cười lạnh, Trác Uyên phất tay một cách lạ lùng.  

             Sau đó một tia sáng hiện lên, phía trước ngọn Núi Hắc Phong được lấp đầy bởi vô số khoáng vật và tài liệu quý trọng, từng đống Linh thạch chất chồng lên nhau cao như núi, nhiều không đếm xuể!  

             Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt mọi người đều phải trợn tròn. Làm sao bọn họ có thể nghĩ đến trong tay Trác Uyên lại nắm giữ khối tài sản khổng lồi như thế, không hề kém Đế quốc là bao.  

             Hơn cả những vật phẩm trước đây Trác Uyên muốn bọn họ chuẩn bị, những thứ này giá trị hơn gấp trăm lần.  

             "Được rồi, cứ làm theo sự sắp xếp trước đó của ta, thu xếp ổn thỏa những vật này, thiên hạ này là của chúng ta!" Trác Uyên vung tay lên, kiêu hãnh bước qua trước mặt mọi người.  

             Mọi người nhìn theo bóng dáng hắn dần dần mất hút, đã hoàn toàn choáng váng.  

             Trong ba tháng nay Trác Quản gia đã làm giàu thế nào vậy? Đại gia!  

             Ngài đừng nên chiếm lấy thiên hạ này, ngài mua nó luôn đi...

Advertisement
';
Advertisement