Chương 101: Một con đường sống, một con đường chết
“Sao… sao lại là cậu?”
Tròng mắt của Lệ Vấn Thiên như sắp rớt ra ngoài.
Người mà hắn tự tay giết chết lại là con trai duy nhất của Mục Viễn Chinh.
Giờ phút này, hai mắt Mục Văn Vũ trợn tròn như cá chết, nhìn chằm chằm vào Lệ Vấn Thiên, như thể đang hỏi vì sao lại giết hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Thật xúc động, hộ pháp ngộ sát con trai của ông trùm, vô cùng bi thương! Tiêu đề này được viết trên báo chí ngày mai hẳn sẽ gây ra chấn động lớn!”
Mục Hàn vừa vỗ tay, vừa chậm rãi bước ra.
Lý Thiên Hào cất di động vừa quay video, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lệ Vấn Thiên.
“Nhìn không ra, Lý Thiên Hào mày cũng sẽ làm chó của người khác đấy!”
Lệ Vấn Thiên lấy khăn tay từ túi quần, vừa lau vết máu trên tay vừa tiếp tục chế giễu: “Bọn mày thực sự cho rằng có thể dùng cách này nắm thóp tao à? Quá ngây thơ rồi! Đừng nói là Mục Văn Vũ mà ngay cả Mục Viễn Chinh thì tao không vui cũng có thể giết!”
Dứt lời, Lệ Vấn Thiên phủi bụi trên quần áo, vẻ mặt dửng dưng.
“Có thể giết được mày, đừng nói là làm chó, dù phải làm ma tao cũng bằng lòng”.
Lý Thiên Hào kìm nén xúc động muốn giết chết Lệ Vấn Thiên ngay tại chỗ, mặt đỏ bừng!
“Giết tao? Nằm mơ đi! Ngoài kia người muốn giết tao không phải một nghìn thì cũng là tám trăm, đoán xem chúng thế nào rồi? Đều thành oan hồn dưới tay tao cả!”
“Về phần chúng mày, tao cho chúng mày hai con đường, một là đường sống, quỳ gối tự mình đánh gãy hai chân hai tay! Con đường còn lại là đường chết! Tự mình chọn đi!”
Lệ Vấn Thiên khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói.
Trong mắt hắn, hai người Mục Hàn chỉ như cá nằm trên thớt, mặc người khác chém giết mà thôi!
Lý Thiên Hào không nhịn nổi nữa, lửa giận trong người sôi sục, phẫn nộ lao tới như một con thú hoang.
Không ngờ vừa giáp mặt đã bị đánh bay ra ngoài.
Rầm!
Hung hăng đập thẳng vào tường, ngã sõng soài dưới đất.
“Tao… tao phải giết mày! Giết mày!”
Lý Thiên Hào phun ra một ngụm máu, muốn đứng dậy nhưng không còn sức!
Thực lực của anh ta và Lệ Vấn Thiên chênh lệch quá lớn!
“Giờ đến lượt mày, chọn đường sống, hay chết?”
Lệ Vấn Thiên chuyển dời tầm mắt sang Mục Hàn, lạnh lùng hỏi.
Trong mắt hắn, Mục Hàn và Lý Thiên Hào đều giống nhau, không chịu nổi một đòn!
“Tôi chọn đường chết”.
“Có điều là chọn cho ông, không phải tôi!”
Mục Hàn nở nụ cười nhạt.
“Được! Để tao xem lát nữa mày còn miệng lưỡi sắc bén như vậy nữa hay không!”
Lệ Vấn Thiên vô cùng tức giận, lao thẳng về phía anh.
Móng vuốt đại bàng phát ra ánh sáng sắc lạnh, thẳng thừng tóm lấy cổ Mục Hàn.
Bụp!
Móng vuốt của Lệ Vấn Thiên chạm đến da cổ Mục Hàn thì đột nhiên khựng lại, không thể nhúc nhích!
Cổ tay hắn bị Mục Hàn nắm chặt, tựa như bị gọng kìm kẹp lấy.
Đau!
Đau tận xương tủy!
“Ông rất tự tin với cái móng gà này của mình nhỉ?”
Mục Hàn nghiền ngẫm nhìn ngón tay Lệ Vấn Thiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
“Không! Không! Không!!”
Lệ Vấn Thiên dường như nhìn thấu ý định của Mục Hàn, run rẩy sợ hãi!
Giây tiếp theo!
Rắc!
Ngón cái bên tay phải của Lệ Vấn Thiên gãy!
Rắc!
Ngón trỏ gãy!
Rắc! rắc!
Tiếng xương cốt kêu răng rắc liên tục, tựa như tiếng pháo nổ, khiến người nghe tê dại cả da đầu!
Trong nháy mắt, mười ngón tay của hắn đều bị Mục Hàn bẻ gãy, mỗi ngón rũ xuống theo một góc độ kỳ quái.
“Mày… mày là ma quỷ, là ác quỷ!”
Lệ Vấn Thiên gào lên, khuôn mặt méo mó vì đau đớn.
“Lệ!”
Đột nhiên, miệng Lệ Vấn Thiên phát ra một âm thanh kỳ quái, vẻ mặt điên cuồng!
“Không ổn rồi! Đây là tín hiệu cầu cứu!”
Lý Thiên Hào khó khăn lắm mới đứng dậy được, lo lắng nhắc nhở.
Âm thanh vừa phát ra!
Hàng chục người mặc đồ đen từ bốn phương tám hướng lao vào phòng, bả vai đều xăm một con rồng đen dữ tợn!
“Ha ha ha! Lý Thiên Hào! Còn nhớ những người này chứ? Bọn họ là Tử sĩ! Tử sĩ xem cái chết là vinh quang!”
Lệ Vấn Thiên nở nụ cười điên cuồng.
Ngay sau đó.
Trên tay mỗi Tử sĩ đều có vũ khí trên tay, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Mục Hàn!
“Anh Mục, xin lỗi! Là tôi làm liên lụy đến anh!”
Lý Thiên Hào áy náy xin lỗi, trong mắt anh ta, đây chính là thời khắc sinh tử!
Nếu không phải vì bản thân anh ta cố chấp muốn báo thù thì Mục Hàn cũng không chết ở đây!
“Khi bọn họ thực sự chết rồi thì sẽ không xem cái chết là vinh quang nữa!”
Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Hừ! Chết đến nơi còn cứng họng! Nổ súng! Tất cả nổ súng cho tao!”
Lệ Vấn Thiên gào thét, cười như điên!
Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Mục Hàn nổ tan xác!
Thế nhưng giây tiếp theo!
Hai mắt hắn như lồi ra, vô cùng sợ hãi!
Một con dao sắc nhọn, sáng loáng, không biết từ khi nào đã kề vào cổ từng Tử sĩ.
“Cẩn… cẩn thận!”
Lệ Vấn Thiên kêu gào!
Chính âm thanh này đã mở đầu cho một cuộc thảm sát đẫm máu đêm nay!
Xoẹt!
Xoẹt!
Tiếng dao cắt qua da thịt vang lên, máu tươi phun ra.
Hàng chục người cứ lẳng lặng ngã xuống.
Phía sau họ là những người đeo mặt nạ hừng hực sát khí!
Soạt!
Ngay sau đó, toàn bộ người đeo mặt nạ đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt lạnh lùng quyết liệt giờ phút này lại ngoan ngoãn như cừu non!
“Tham kiến chủ nhân!”
Âm thanh vang vọng!
Lý Thiên Hào kinh ngạc nhìn Mục Hàn, anh ta đã đoán thân phận của Mục Hàn đặc biệt, lại không ngờ lại đáng sợ đến mức này!
Một nhóm sát thủ gọi anh là chủ nhân!
Lệ Vấn Thiên sợ đến mức cả người run lên bần bật.
Mục Viễn Chinh, rốt cuộc ông đã rước về cho hội Hắc Long thứ khủng bố gì đây!
“Bên ngoài sao rồi?”
Mục Hàn bình thản hỏi, mấy người này chẳng qua chỉ là bảo vệ tầng thấp nhất của Điện Long Vương, lúc trước anh bảo Mộ Dung Phong sắp xếp ở Sở Dương.
“Thưa chủ nhân, bắt đầu từ ngoại ô Sở Dương đến khách sạn Sơn Thủy, có bảy nhóm, tổng cộng hơn ba trăm người, tất cả đã bị tiêu diệt, thi thể xử lý sạch sẽ rồi!”
Một người giống như người cầm đầu lớn tiếng báo cáo!
“Tuy nhiên, chúng tôi thấy một cô gái lén lút bên ngoài khách sạn, vì cô ấy nói mình quen biết chủ nhân nên chúng tôi không dám tùy ý hành động”.
Người cầm đầu nói xong liền vẫy tay, phút chốc một cô gái trẻ xuất hiện trong phòng.
Chính là Lý Nhất Nam.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của cô ta đang hiện lên vẻ kinh ngạc!
Người đàn ông trước mặt này là tên rác rưởi vô dụng có tiếng ở Sở Dương, rốt cuộc anh ta có thân phận đáng sợ đến mức nào chứ?
Đáng giận, máu nóng cuồn cuộn!
“Chẳng phải đã nói cô nên quay về rồi sao?”