Chương 107: Tiểu yêu tinh
“Chúng ta ly hôn đi!”
Giọng nói của Lâm Nhã Hiên run rẩy.
Khi nói ra năm từ này, cô cảm thấy tim mình như bị dao đâm, vô cùng đau đớn.
Trong thoáng chốc, những người ở đó đều mở to mắt, há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Nhã Hiên, con điên rồi sao? Muốn ly hôn cũng không phải bây giờ!”
“Mau lên, mau dỗ ngọt cho thằng phế vật đó về trước, lấy tiền vào tay rồi hẵng đá nó đi!”
Tần Lệ không ngờ Lâm Nhã Hiên lại làm vậy, vội vàng hạ giọng nói nhỏ bên tai cô.
“Vợ à, em sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?”
Mục Hàn nhất thời chưa phản ứng kịp, vẻ mặt hoang mang hỏi.
“Tôi không có chỗ nào không khỏe cả. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ tỉnh táo như hôm nay!”
“Mục Hàn, chúng ta không hợp nhau, nên chia tay thôi!”
Lâm Nhã Hiên cố tỏ ra mạnh mẽ nói, vành mắt lại không tự chủ ngân ngấn nước.
Tình cảm ba năm cô không nỡ buông bỏ, nhưng cô bị ám ảnh sạch sẽ trong chuyện tình cảm, không chịu được chút tì vết nào.
Mục Hàn có vô dụng, có hèn nhát, không cố gắng đi chăng nữa, cô cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ có ngoại tình là cô không cách nào ép mình chịu đựng được.
“Vì sao? Có phải vì mấy ngày nay anh không ở Sở Dương không? Anh có việc phải đến Sở Châu lo liệu”.
“Hơn nữa, anh hoàn toàn không nhìn ra chúng ta có chỗ nào không hợp”.
Mục Hàn hơi căng thẳng, vội vàng nắm tay Lâm Nhã Hiên giải thích.
“Không cần nữa”.
Lâm Nhã Hiên tránh khỏi tay Mục Hàn, xoay người đi, nghẹn ngào nói tiếp: “Khi nào anh có thời gian thì gọi điện thoại cho tôi, chúng ta đến Cục Dân chính làm thủ tục”.
Nói xong, Lâm Nhã Hiên lên thẳng xe mà không quay đầu.
Vặn chìa khóa, đạp ga.
Chiếc Porsche như một con thú hoang gào thét phóng vọt đi, Lâm Nhã Hiên lái xe một cách máy móc, nước mắt rơi đầy mặt.
Mục Hàn nhìn chiếc xe đi xa, vẻ mặt ngây ra, người như mất hồn.
“Vì sao… Vì sao…”
Anh liên tục lẩm bẩm, cho đến bây giờ, anh vẫn không biết vì sao Lâm Nhã Hiên đột nhiên trở nên tuyệt tình như vậy.
“Mục Hàn, mày đừng có giả ngu! Cho dù hai đứa ly hôn, mày cũng đừng mong chiếm khoản tiền của anh chàng đại gia siêu giàu kia. Chuyển phí quản lý tài sản cho tao trước mau!”
Tần Lệ không thể đợi được lớn tiếng nói, sợ Mục Hàn sẽ ôm tiền chạy mất.
“Cút!”
Mục Hàn quay đầu lại, nhìn Tần Lệ một cách dữ tợn, biểu cảm ấy giống như muốn ăn tươi bà ta vậy.
Ngay sau đó, anh lại run lẩy bẩy bước vào nhà.
“Tần Lệ, rốt cuộc chuyện này là sao? Trước khi tôi gọi cô đến không phải đã bảo cô dặn Lâm Nhã Hiên phải dỗ ngọt cho cậu ta về trước đã sao? Đây là dỗ đấy hả?”
“Phí quản lý tài sản cao ngất kia cô tự lo đi!”
Bà cụ Lâm bất mãn quát tháo, tức giận đến mức sắp nổ tung.
“Tự lo? Con lấy cái gì lo đây?”
Tần Lệ bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu.
…
“Anh Hàn, em rửa trái cây rồi, anh có muốn ăn không?”
A Ly cắn một miếng táo, rất mọng nước.
“Không ăn”.
Mục Hàn lơ đãng trả lời.
Lúc này, anh đang ngồi trên ghế bành của Tạ Cửu Uẩn, đung đưa qua lại.
“Chắc chắn là mấy ngày mình đi đã xảy ra chuyện gì rồi”.
“Nhưng mà, cho dù xảy ra chuyện thật thì vì sao vợ lại không gọi cho mình đến một cuộc?”
Mục Hàn vừa nghĩ vừa xem lại nhật kí cuộc gọi.
Bỗng nhiên hai mắt anh chợt sáng lên.
Một giờ sáng nay Lâm Nhã Hiên đã gọi điện cho mình.
Khoan đã.
Lúc đó không phải điện thoại đang ở trong tay Lý Nhất Nam sao?
Mục Hàn lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt, đứng bật dậy khỏi ghế bành, gọi cho Lý Nhất Nam.
“Ha ha ha, Mục Hàn, anh vừa mới về đã nhớ tôi rồi à?”
Lý Nhất Nam cười trêu chọc.
“Lúc một giờ hơn sáng hôm qua có phải có người gọi điện thoại cho tôi không?”
Mục Hàn không có tâm tư đùa với Lý Nhất Nam, anh hỏi thẳng vào vấn đề.
“Không có, tôi luôn cầm điện thoại của anh, sao có thể… Đợi đã…”
Lý Nhất Nam đột nhiên nhớ tới lúc mình ở trên xe, hình như đã nhận một số điện thoại kì lạ, thế là cô ta vừa nhớ lại vừa nói: “Hình như… đúng là có một người phụ nữ gọi tới, lúc đó tôi buồn ngủ quá, chỉ nhớ hình như là nói đại mấy câu rồi cúp máy”.
Bộp!
Trong lòng Mục Hàn trĩu nặng.
Quả nhiên, nhất định là Lâm Nhã Hiên gọi điện tới, kết quả lại là Lý Nhất Nam nghe máy nên cô ấy mới hiểu lầm.
Sau khi tìm ra được nguyên nhân, Mục Hàn không sốt ruột mà lại cười.
Xem ra vợ mình ghen rồi.
Sáng ngày hôm sau, Mục Hàn quay về biệt thự Quân Lâm Thiên Thượng.
“Vợ à, ăn sáng chưa?”
Mục Hàn tìm chuyện để nói, cười hì hì ngồi xuống bàn ăn.
Khoảnh khắc Lâm Nhã Hiên nhìn thấy Mục Hàn, vẻ mặt thoáng qua nét vui mừng, nhưng lại nhanh chóng bị cô giấu đi.
“Tới tìm tôi đến Cục Dân chính làm thủ tục à?”
Lâm Nhã Hiên hỏi dò, tim đập thình thịch.
“Không phải, vợ à, anh biết vì sao em giận rồi, có phải em gọi điện cho anh nhưng lại là Lý Nhất Nam nghe máy không?”
Mục Hàn hỏi thẳng.
“Hừ! Đồ lăng nhăng! Đi ra ngoài là tìm người phụ nữ khác ngay!”
Vành mắt Lâm Nhã Hiên lập tức đỏ lên, nước mắt vòng quanh, vô cùng đáng thương.
“Vợ à, em hiểu lầm rồi, thật ra mọi việc là thế này…”
Mục Hàn kể lại cho Lâm Nhã Hiên nghe chuyện Lý Nhất Nam bị người ta bắt cóc, sau đó trời xui đất khiến được anh cứu ra. Tất nhiên những chi tiết có thể làm lộ thân phận của mình đều được anh bỏ qua có chọn lọc.
“Anh nói thật sao?”
Lâm Nhã Hiên nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đương nhiên! Em không tin có thể gọi cho Lý Nhất Nam hỏi”.
Mục Hàn vỗ ngực, đầy tự tin cam đoan.
“Ồ, vậy sau này anh đừng tùy tiện rời khỏi… nhà chúng ta”.
Lâm Nhã Hiên cúi đầu, mặt nóng bừng.
Sở dĩ cô tin Mục Hàn, ngoại trừ căn cứ vào phẩm chất thì còn căn cứ vào một điều khác là sau đó cô xem bản tin trên tivi biết được Lý Nhất Nam quả thật bị bắt cóc.
“Ừ, đây là nhà của chúng ta, sau này dù có đánh gãy chân anh, anh cũng không rời khỏi nửa bước”.
Mục Hàn hết sức vui vẻ, có cảm giác khoan khoái như sau cơn mưa trời lại sáng.
“Chà chà, cô là ai? Nhìn cứ như ăn mày, sao lại đứng thập thò trước cửa nhà tôi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!