Nghe thấy câu hỏi này của Tần Mỹ, Tần Lệ càng lúng túng.
Quà tặng quý báu của Tần Mỹ đang ở trước mặt, Tần Lệ tưởng quà mừng thọ bà ta mang đến có thể lấy lại được thể diện cho mình, nào ngờ hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
“Cô con gái thứ năm Tần Lệ cùng con gái, con rể mang tặng quà mừng thọ là hai cây nhân sâm một trăm năm tuổi và hai cây sen tuyết Thiên Sơn một trăm năm tuổi, trị giá ba trăm nghìn tệ!”
Lúc này, quản gia đã đọc thành tiếng.
Nghe thấy món quà mừng thọ của Tần Lệ, Tần Mỹ thậm chí còn cười khinh bỉ: “Em năm, chị nói này, hôm nay nhà em đến đây để làm trò góp vui sao? Tại sao chị tặng cái gì, em cũng tặng y nguyên chứ!”
“Đúng vậy!”, Thôi Sĩ Kỳ không khỏi giễu cợt: “Chúng ta tặng nhân sâm và sen tuyết Thiên Sơn năm trăm năm tuổi, các em thế mà tặng cây có một trăm năm tuổi. Còn không phải đang xem thường ông cụ và bà cụ?”
“Không phải, em không hề có ý đó!”, Tần Lệ nhanh chóng xua tay, vì tội danh khinh thường ông cụ và bà cụ quá lớn.
“Em năm, không phải chị nói em đâu. Tặng quà mừng thọ cho bố mẹ thì cũng phải có thành ý chứ. Em nhìn em xem, em đang làm cái gì vậy!”, Tần Mỹ ra vẻ chị lớn, trách mắng: “Trị giá có ba trăm nghìn tệ, bố mẹ chúng ta thiếu ba trăm nghìn tệ này của em chắc?”
“Em…”, Tần Lệ không thể nói gì được.
Ngô Tâm Ưu càng nghiêm nghị hơn, rất không vui, lạnh lùng nói: “Được rồi, được rồi. Dù sao cũng hiếm khi cô năm đi từ Sở Dương đến đây. Quà mừng thọ tuy không đắt giá nhưng cũng là có lòng, mẹ sẽ vẫn nhận!”
Sau khi người lớn trong nhà tặng xong quà mừng thọ thì đến lượt các cháu.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cả đời không có con trai, chỉ sinh được năm người con gái, rất trùng hợp là sau khi năm người con gái này kết hôn lại sinh thêm năm cô con gái.
Vì vậy, nhà họ Tần có năm cô cháu gái.
Cháu ngoại trưởng là Trương Tâm Lăng, con gái của Tần Phiêu và Trương Hạo, đã kết hôn với một người nước ngoài, dáng người cao to, thân hình thẳng tắp, đôi mắt xanh và mũi to. Nghe nói anh ta là một lãnh đạo của một công ty có tiếng ở nước Mễ.
Quà mừng thọ mà họ tặng là các sản phẩm dinh dưỡng cao cấp cho người trung niên và người cao tuổi, được nhập khẩu từ nước Mễ, như yến sào và vi cá mập.
Cháu gái thứ hai là Vương Văn Văn, kết hôn với thế hệ giàu có đời thứ hai, món quà mừng thọ mà cô ta chuẩn bị là một chiếc xe thể thao Maserati.
“Ôi, xương cốt già cỗi của chúng ta nào lái được chiếc xe này chứ!”, Ngô Tâm Ưu không ngừng xua tay.
Mặc dù ngoài miệng Ngô Tâm Ưu nói không cần, nhưng trong lòng bà cụ vẫn rất vui mừng.
Xét cho cùng, chiếc xe thể thao Maserati này trị giá hơn năm triệu tệ.
Cháu gái thứ ba, Lưu Minh Tương và bạn trai Diệp Chí Văn vẫn chưa kết hôn nhưng cũng chỉ thiếu một tờ giấy đăng kí kết hôn.
Món quà của Diệp Chí Văn là một thanh Saber phiên bản giới hạn. Mặc dù giá trị không bằng hai món trước đó, nhưng Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân, hai người có thân phận tôn kính đã hạ mình, đích thân đến mừng thọ ông bà cụ nhà họ Tần, nên trong lòng họ vô cùng xem trọng.
Vì là một quân nhân, thời gian xin nghỉ phép của Diệp Chí Văn có hạn, sau khi tặng xong quà mừng thọ, hắn phải vội vàng trở lại chiến khu Sở Bắc.
“Nhiệm vụ chiến khu hết sức quan trọng!”, Tần Nam phất tay, trực tiếp đồng ý cho Diệp Chí Văn về sớm: “Được Tham mưu chiến khu và đội trưởng đại đội đặc chủng xem trọng như vậy, tiền đồ của Diệp Chí Văn này vô cùng rộng mở, nhà họ Tần chúng ta sắp trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết!”
Sau khi Diệp Chí Văn rời khỏi khu nhà họ Tần, Mục Hàn cũng ghé sát vào tai Lâm Nhã Hiên nói nhỏ: “Nhã Hiên, anh ra ngoài lấy quà mừng thọ mà anh chuẩn bị cho ông bà nhé”.
“Ừ!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Mục Hàn lặng lẽ đi ra khỏi khu nhà của Tần gia, đến bên đường thì đúng lúc xuất hiện một chiếc xe Jeep địa hình.
Mục Hàn nhảy vào ghế cạnh tay lái, người lái xe là Tư Mã Thanh Vân – đội trưởng đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc.
Tư Mã Thanh Vân chào kiểu quân đội với Mục Hàn, sau đó lái chiếc Jeep đến chiến khu Sở Bắc.
Khi đến chiến khu Sở Bắc, Mục Hàn và Tư Mã Thanh Vân xuống xe, đi vào trong.
Diệp Chí Văn vừa trở lại chiến khu Sở Bắc liền nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút bối rối: “Dáng người đi vào cùng đội trưởng Tư Mã nhìn từ phía sau rất quen!”
Ngay lập tức Diệp Chí Văn nghĩ đến Mục Hàn.
“Không thể nào!”, Diệp Chí Văn lắc đầu, nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của mình: “Chắc chắn không phải anh ta!”
Diệp Chí Văn vốn xin nghỉ một ngày, nhưng cấp trên đột nhiên thông báo có lãnh đạo cấp cao đến kiểm tra, vì vậy hắn đã chấm dứt ngày nghỉ sớm, vội vàng trở lại chiến khu Sở Bắc.
“Ông Trương, mau triệu tập cấp dưới của ông để tôi xem, lính đặc chủng mới huấn luyện của ông thế nào?”
Phòng làm việc của Tham mưu chiến khu Sở Bắc.
Mục Hàn bật cười, nói.
“Điện Chủ, tôi bảo đảm với cậu, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng!”, Trương Hùng mỉm cười, ra lệnh cho Tư Mã Thanh Vân: “Đội trưởng Tư Mã, nhanh chóng tập hợp đại đội đặc chủng!
“À đúng rồi, tôi thấy sĩ quan cấp ba Diệp Chí Văn có nền tảng tốt, đưa anh ta vào đội đi”, Mục Hàn nói thêm.
“Vâng!”, Tư Mã Thanh Vân chào kiểu quân đội.
Biết tin đại thống soái sắp tới kiểm tra, các binh sĩ của đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc rất phấn khởi, theo mệnh lệnh của Tư Mã Thanh Vân, họ nhanh chóng xếp hàng dài, chờ Mục Hàn kiểm tra.
Điều khiến Diệp Chí Văn phấn khích là hắn, một sĩ quan hạng ba, được đích thân Tư Mã Thanh Vân cho tên vào đại đội đặc chủng, được đại thống soái kiểm tra, đây là một vinh dự không thể tin được.
Ngay sau đó, Mục Hàn cùng với Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân, đến thao trường để kiểm tra đại đội đặc chủng.
“Xin chào đại thống soái!”
Mục Hàn vừa đi qua đội hình đứng sát cánh nhau, lính đặc chủng liền chào dõng dạc, vang ầm trời.
Mà người sốc nhất là Diệp Chí Văn.
Đứng trong đội ngũ đại đội đặc chủng, Diệp Chí Văn có thể thấy rõ giọng nói và ngoại hình của Mục Hàn.
“Anh ta… thật ra là đại thống soái?”
Phát hiện này đối với Diệp Chí Văn là vô cùng lớn.
Sau khi kiểm tra nhanh chóng, Mục Hàn rất hài lòng.
Đại đội đặc chủng do Tư Mã Thanh Vân huấn luyện có lực chiến đấu và khí thế rất dũng mãnh.
Trước khi đi, Mục Hàn còn cố ý gọi Diệp Chí Văn lại.
“Tôi nhận được một ít rượu và thuốc lá đặc biệt từ Trương Hùng. Lát nữa anh lái xe và đưa về khu nhà họ Tần”, Mục Hàn ra lệnh cho Diệp Chí Văn.
“Rõ!”, biết được thân phận đáng sợ của Mục Hàn, có thể làm được điều gì đó cho Mục Hàn, Diệp Chí Văn cảm thấy vô cùng vinh dự.
Vì ra ngoài làm chậm trễ chút thời gian, Mục Hàn cầm mấy chai rượu và thuốc lá đặc biệt, trở về nhà họ Tần trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!