Chương 247: John hoài nghi cuộc đời
“Thật sao?”, Mục Hàn mỉm cười, lại đưa tay rút từ trong túi ra một xấp tiền mặt đỏ au, nói: “Cô có thể yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không đi làm phiền khách khi họ còn đang ở đây đâu”.
“À, cái này…”
Hai mắt nhân viên lễ tân lập tức sáng lên, giấu hai xấp tiền mặt đỏ vào trong mà không để lại chút dấu vết nào: “Phòng số 8404!”
“Cảm ơn!”, Mục Hàn gật đầu nói.
“Cảm ơn gì cơ?”, nhân viên lễ tân diễn nhập vai, dáng vẻ ngơ ngác không hiểu gì: “Tôi vừa nói gì sao?”
“Cô không hề nói gì cả”, Mục Hàn cực kỳ hài lòng với cách mà cô nhân viên lễ tân thể hiện.
Mục Hàn mỉm cười, rồi đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Trở lại xe, Mục Hàn lập tức gọi điện thoại cho Mộ Dung Phong: “Cho ông một phút, lập tức hack vào thiết bị quay lén ẩn giấu trong phòng số 8404 khách sạn Home Inn cho tôi”.
“Tôi cần hình ảnh chân thực của căn phòng này!”
Hack vào thiết bị quay lén của một khách sạn, đối với Điện Long Vương – nơi cao thủ Hacker dưới trướng nhiều như cây trong rừng thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Đừng nói là khách sạn, cho dù là hệ thống mạng của tòa nhà ba góc – nơi chỉ huy quân sự cao nhất của nước Chiến Ưng thì Hacker của Điện Long Vương cũng có thể dễ dàng xâm nhập.
Trước mặt Điện Long Vương, không có bất kỳ người bình thường nào có thể che giấu được bí mật.
Ngay sau đó, chưa đến ba mươi giây sau.
Mộ Dung Phong đã gửi câu trả lời đến: “Điện Chủ, tôi đã giải quyết xong, cậu chú ý kiểm tra điện thoại!”
Tiếp theo đó, trên màn hình điện thoại di động của Mục Hàn lập tức xuất hiện hình ảnh chân thực từ phòng 8404.
Không thể không nói, những thiết bị quay lén này cực kỳ hiện đại.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng sắc nét.
Đầu tiên, lọt vào tầm mắt của Mục Hàn là một video phát trực tiếp cảnh tượng không thích hợp với trẻ em.
Sau khi trận mây mưa như vũ bão qua đi.
Quý cô fake lại dựa vào người John, bộ dạng rất ấm ức nói: “John, anh phải ra mặt giúp em đấy!”
“Sao vậy?”, John hỏi.
“Hôm nay em uống trà chiều ở quán trà Tử Viết, vậy mà có một đôi nam nữ nghèo rớt mồng tơi chẳng biết từ đâu chui ra, làm mất mặt các chị em của em, thật là xấu hổ!”, quý cô fake nói.
“Quán trà Tử Viết?”, nghe đến đây, John không khỏi cau mày.
Mặc dù mới chỉ đến nước Hoa Hạ một năm ngắn ngủi, nhưng John lại hiểu rất rõ, sự tồn tại của quán trà Tử Viết ở Sở Bắc có ý nghĩa như thế nào.
Chỉ một bữa trà chiều nho nhỏ, giá đã lên tới mười tám nghìn tệ.
Cho nên những người tiêu tiền ở đó không phải giàu sang cũng là người quyền quý.
Chớ thấy John ỷ vào thân phận người nước ngoài mà mọi việc ở nước Hoa Hạ đều thuận lợi như cá gặp nước, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu người phụ nữ này làm mất lòng nhân vật lớn nào đó thì hắn cũng chẳng là cái thá gì trong mắt người đó.
“Em nghĩ rằng hai người đó trông có vẻ thấp kém như vậy, không giống như người giàu sang quyền quý, chắc chắn họ đến quán trà Tử Viết ăn chùa thôi!”, quý cô fake nói, còn lấy điện thoại di động ra: “Anh xem đi, em còn lấy điện thoại chụp trộm bọn họ nữa!”
Nhìn thấy ảnh chụp trong trong điện thoại di động của quý cô fake, John không khỏi vui mừng.
Đây không phải Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên sao!
Không phải mấy nhân vật lớn là được rồi!
Lập tức, trong lòng John âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên điên thật rồi, vậy mà lại dám bỏ ra hơn mười tám nghìn tệ cho một buổi trà chiều ở câu lạc bộ cao cấp!
Ha ha! Xem ra mình lại có chứng cứ đạp đổ bọn họ rồi!
John thầm đắc ý, ôm cô gái đó vào lòng, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, em yêu à!”
“Anh quen biết đôi nam nữ chó má này! Họ là phó tổng giám đốc công ty Tần Thị và tên chồng vô dụng của cô ta!”
“Mười phút sau, anh muốn khiến bọn họ trắng tay, cút khỏi nhà họ Tần!”
Sau khi rời khỏi khách sạn, John đi thẳng tới tập đoàn Phi Long.
Vốn dĩ Chúc Long sẽ không gặp những người không hẹn trước như John.
Nhưng Mục Hàn lại bảo Chúc Long gặp hắn.
Mục Hàn rất muốn xem thử, rốt cuộc tên John người nước ngoài này đang có ý đồ gì.
“Hello, anh Long, chào anh!”, vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, John đã chủ động chào hỏi: “Tôi mạo muội đến đây là muốn tố cáo với quý công ty một nhân viên công ty các anh lợi dụng chức quyền, tham ô của công!”
John nói rõ ý đồ đến đây của mình.
Đồng thời cũng mách lại với Chúc Long chuyện Lâm Nhã Hiên lái Mercedes-Benz S-Class đi làm ở công ty Tần Thị.
“Anh Long, tôi nghĩ rằng loại nhân viên như Mục Hàn hoàn toàn chỉ là sâu mọt ăn hại, không nên giữ lại ở tập đoàn Phi Long nữa, nếu không sẽ gây ra thiệt hại rất lớn cho các anh!”, John dõng dạc nói: “Còn nữa, Mercedes-Benz S-Class mà phó tổng giám đốc công ty Tần Thị chúng tôi tham ô, chúng tôi sẽ sai người trả lại cho tập đoàn Phi Long các anh”.
“Không cần đâu!”, Chúc Long xua tay, nói: “Chiếc Mercedes-Benz S-Class kia là tôi thưởng cho Mục Hàn”.
“Còn về chuyện anh ta lái hay vợ anh ta lái thì là chuyện của anh ta, tôi không có quyền can thiệp!”
“Cái gì?”, nghe Chúc Long nói vậy, John liền sững sờ.
Thưởng cho Mục Hàn thật sao?
Tập đoàn Phi Long này sao lại không hành động theo lẽ thường như thế?
“Anh John, anh còn vấn đề gì khác nữa không?”, nhìn thấy John ngơ ngác, Chúc Long hỏi.
“À! Hết, hết rồi!”, bỗng chốc John có cảm giác mình như một thằng ngốc.
Đủ mọi kế hoạch trước đó hắn vạch ra nhằm vào Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đều hoàn toàn thất bại.
Điều càng khiến John điên tiết là sau khi rời khỏi tòa trụ sở chính lại gặp phải Mục Hàn.
“Ủa, đây không phải chàng rể Tây của nhà bác cả sao?”, Mục Hàn chặn đường John, nở nụ cười giả tạo nói: “Sao hôm nay lại chạy tới tập đoàn Phi Long vậy? Đúng là khách quý hiếm gặp!”
John chợt thấp thỏm không yên.
Hắn sợ bị Mục Hàn nhận ra điểm khác thường.
“À, anh đi ra từ tòa trụ sở chính, không phải đến tìm anh Long đấy chứ?”, sợ gì gặp nấy, Mục Hàn cứ như thể đi guốc trong bụng John: “John, có phải anh thấy vợ tôi lái Mercedes-Benz S-Class đi làm nên tưởng rằng xe này do tôi tham ô của công ty không?”
“Vì thế anh định tới mách lẻo với anh Long, đúng không?”
“Không có, không có, tôi tuyệt đối không làm vậy!”, John vội vàng xua tay.
“Anh có mách lẻo thật cũng không sao cả”, Mục Hàn cười ha ha, nói: “Bởi vì xe kia vốn dĩ do ông chủ thưởng cho tôi mà!”
“Tôi biết tôi biết”, John thực sự không muốn tiếp tục ở lại nói chuyện nhảm nhí với Mục Hàn nữa.
Dáng vẻ cực kỳ nôn nóng muốn rời đi.
“John, anh đừng vội!”, Mục Hàn lấy ra một cái USB, đưa cho John và khẽ cười nói: “Nếu đã tới đây rồi thì dù thế nào tôi cũng phải tặng chút quà cho anh chứ nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!