Chương 372: Tiền lương một nghìn năm trăm tệ mỗi tháng
Bởi vì vừa được phát trước mấy triệu tệ tiền lương, nên Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ đều cho rằng Koichiro Watanabe đặc biệt gọi bọn họ ra gặp riêng, chắc chắn lại định phát thêm tiền thưởng.
Khi bọn họ vui sướng chạy vào phòng, Koichiro Watanabe liền đóng cửa lại.
Hắn liếc nhìn hai người họ bằng ánh mắt dâm đãng không chút kiêng dè, cười tủm tỉm nói: “Các cô muốn tự mình cởi quần áo hay để tôi cởi giúp?”
“Cởi quần áo?”, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ trố mắt nhìn nhau.
Lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Cậu chủ Watanabe, anh đang nói gì vậy?”, hai người sợ hãi hỏi.
“Tôi nói, đêm nay hai cô ở lại đây phục vụ tôi, nghe không hiểu à?”, Koichiro Watanabe cười nhạo.
“Cậu chủ Watanabe, mong anh tự trọng!”, sắc mặt hai người họ đột nhiên thay đổi.
“Muốn đi sao?”, thấy hai người muốn rời đi, Koichiro Watanabe đứng chắn trước cửa, khinh thường nói: “Các cô đã ký hợp đồng với tập đoàn Chu Thức rồi, trên hợp đồng có ghi rõ ràng các cô phải tuân theo mọi chỉ thị của cậu chủ tôi mọi lúc mọi nơi”.
“Lúc tôi cần thì các cô phải hiến thân vô điều kiện”.
“Cái gì?”, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ kinh ngạc.
Ngay khi Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ rơi vào nanh vuốt của Koichiro Watanabe.
Đoàn Lãng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh Tiểu Minh, anh nói xem sao Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về chứ?”, Đoàn Lãng bồn chồn hỏi.
Đoàn Lãng hiện đang theo đuổi Tào Tử Kỳ.
Mấy ngày trước hắn đã kiểm tra một số tư liệu về Koichiro Watanabe, thấy trên báo tràn ngập tin đồn về người đàn ông này, là người có gia thế khủng, lại vô cùng kiêu ngạo.
Có rất nhiều cô gái đã từng bị Koichiro Watanabe hủy hoại.
Vì vậy, Đoàn Lãng rất lo lắng cho sự an toàn của Tào Tử Kỳ.
“Không sao đâu”, Hoàng Tiểu Minh lãnh đạm nói: “Tập đoàn Chu Thức đã phát trước hàng triệu tiền lương cho chúng ta rồi, lẽ nào anh nghĩ cậu chủ Watanabe sẽ làm gì Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ à?”
“Nhưng tôi vẫn không yên tâm”, Đoàn Lãng nhíu mày: “Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy hợp đồng có gì đó không đúng lắm”.
“Hợp đồng có thể có vấn đề gì chứ?”, Hoàng Tiểu Minh khịt mũi coi thường: “Đoàn Lãng, nếu anh đã lo lắng như vậy thì chúng ta xem lại hợp đồng đi, để anh đỡ phải lẩm bẩm cả ngày, làm phiền tôi”.
“Được!”, Đoàn Lãng lập tức lấy hợp đồng ra, bắt đầu đọc kỹ lại.
Một số điều khoản phía trước dường như không có vấn đề gì.
Nhưng đọc đến trang thứ hai, Đoàn Lãng lại phát hiện có điều gì đó kỳ lạ.
“Anh Tiểu Minh, anh mau xem cái này đi”, Đoàn Lãng chỉ vào một điều khoản trong đó, giật mình nói: “Chẳng phải tập đoàn Chu Thức nói sẽ cho tôi mức lương tối thiểu là một triệu tệ một năm sao, sao trong hợp đồng lại viết một nghìn năm trăm tệ một tháng?”
“Không thể nào”, Hoàng Tiểu Minh lắc đầu.
Anh ta cũng lấy hợp đồng của mình ra tìm điều khoản tiền lương.
“Cái gì đây?”, Hoàng Tiểu Minh sững sờ: “Lương của tôi là ba nghìn năm trăm tệ một tháng ư?”
Hoàng Tiểu Minh sợ mình nhìn nhầm, liền dụi mắt rồi nhìn kỹ lại lần nữa.
Trên đó ghi rất rõ ràng, tiền lương là ba nghìn năm trăm tệ.
Không có bất kỳ tiền thưởng hay chế độ phúc lợi nào cả.
Đương nhiên cũng không có năm loại bảo hiểm và quỹ nhà ở xã hội.
Điều khiến Hoàng Tiểu Minh càng sốc hơn đó là bản hợp đồng này có hiệu lực trọn đời, anh ta phải đóng bất kỳ bộ phim nào một cách vô điều kiện, dù là vai chính hay vai phụ, đều phải nghe theo sự sắp xếp.
Còn thu nhập từ việc làm người đại diện quảng cáo, toàn bộ đều được chuyển cho tập đoàn Chu Thức.
Hoàng Tiểu Minh vội vàng cầm bản hợp đồng của Đoàn Lãng lên xem, ngoại trừ mức lương khác nhau thì những điều khoản khác hoàn toàn giống nhau.
“Mẹ nó!”, Đoàn Lãng nhíu mày: “Lúc ký hợp đồng tôi đã nói phải xem kỹ nhưng anh không nghe cơ”.
“Bây giờ thì hay rồi, bản hợp đồng này chẳng khác gì tự bán thân cho tập đoàn Chu Thức. Hơn nữa, một tháng một nghìn năm trăm tệ, lao động trẻ em cũng không thấp vậy đâu!”
Đoàn Lãng lúc này vô cùng hối hận vì đã đi theo Hoàng Tiểu Minh đến tập đoàn Chu Thức.
Mặc dù ở Giải trí Thiên Thành, tiền lương của Đoàn Lãng còn kém xa Hoàng Tiểu Minh, nhưng lương hàng tháng vẫn là năm mươi nghìn tệ.
Hơn nữa, hắn là vai phụ, nhưng sự nghiệp đang lên như diều gặp gió.
Giải trí Thiên Thành thậm chí còn chuẩn bị cho ra mắt một bộ phim truyền hình được làm riêng cho Đoàn Lãng.
Đặc biệt là sau khi Hoàng Tiểu Minh rời đi, Đoàn Lãng càng có khả năng thay thế Hoàng Tiểu Minh, trở thành nam chính mới ở Giải trí Thiên Thành.
“Tập đoàn nước ngoài đầu tư quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”, nghĩ đến quyết định sai lầm của mình, Đoàn Lãng ức phát khóc: “Tâm trí tôi mê muội thật rồi, sao có thể rời bỏ Giải trí Thiên Thành, rồi gia nhập vào tập đoàn Chu Thức chứ?”
“Bỏ mức lương cả triệu tệ một năm, chạy đi lãnh mức một nghìn năm trăm một tháng, tôi thật nực cười!”
“Không được!”, thấy Đoàn Lãng không kìm chế được cảm xúc, Hoàng Tiểu Minh cũng hoảng sợ: “Chúng ta phải đi tìm Dương Vỹ thương lượng!”
Hoàng Tiểu Minh dẫn theo Đoàn Lãng đến tìm Dương Vỹ.
“Anh Dương, hãy cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng”, Hoàng Tiểu Minh tức giận ném bản hợp đồng vào Dương Vỹ.
Dương Vỹ dường như đã sớm lường trước được việc Hoàng Tiểu Minh đến đây, bình thản cười nói: “Lúc ký hợp đồng, có phải tôi đã nhắc nhở các cậu phải xem kỹ điều khoản rồi không?”
“Tôi nhắc nhở đến vậy rồi mà các cậu vẫn ký, thì tôi có thể làm gì đây?”
Hoàng Tiểu Minh sững sờ.
Bởi vì trước khi ký hợp đồng, Dương Vỹ quả thực đã nhắc nhở bọn họ.
Nhưng dưới sự kích thích của viên đạn bọc đường, Hoàng Tiểu Minh đã không còn đề phòng tập đoàn Chu Thức từ lâu.
Như vậy mới khiến bọn họ mắc câu.
Hơn nữa, đây cũng chính là thủ đoạn của tập đoàn Chu Thức.
“Hành vi của các người là lừa đảo, là vi phạm pháp luật!”, Hoàng Tiểu Minh nói.
“Lừa đảo? Phạm pháp?”, Dương Vỹ cười nhạo: “Thật nực cười! Lúc ký hợp đồng, tôi có giấu các người chuyện gì không? Tôi có ép các người ký không?”
“Đây đều là do các người tự nguyện!”
“Cho dù các người kiện tập đoàn Chu Thức thì cũng không thắng nổi đâu!”