Chương 391: Anh đang lừa đảo trắng trợn
Mục Hàn dẫn Lâm Nhã Hiên tới chỗ đấu giá rồi tìm chỗ ngồi.
Không biết có phải do đấu giá bảo vật quốc gia hay không mà chỗ đấu giá chật ních người tham dự.
Chẳng mấy chốc, buổi đấu giá đã bắt đầu.
“Kính thưa các quý ông và quý bà!”
Người nước ngoài tên Owen mặc áo đuôi tôm màu đen tiến lên sân khấu, chủ trì buổi đấu giá. Hắn bày ra bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ rồi từ tốn giới thiệu: “Đồ vật chính của buổi đấu giá ngày hôm nay của chúng ta chính là bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này!”
“Đây là tinh hoa văn hóa của Hoa Hạ, là bảo vật quốc gia có một không hai. Bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ hiện giờ xuất hiện trên thị trường đều là hàng giả, do đó, bức tranh trong tay tôi là vô cùng quý giá!”
“Mọi người không cần nghi ngờ về độ thật giả của bức tranh này vì nó từng thuộc về cụ Tưởng Đỉnh Thiên – ông trùm đứng đầu tỉnh!”
“Bản lĩnh nghiên cứu đồ cổ của cụ Tưởng Đỉnh Thiên sâu rộng như nào, chắc là mọi người ở đây cũng biết mà nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời, những tiếng vỗ tay khắp khán đài vang lên như sấm rền.
“Tôi tin rằng mọi người đều rất muốn được sở hữu bảo vật quốc gia của Hoa Hạ này!”, Owen nói tiếp: “Hôm nay, buổi đấu giá của người nước ngoài này sẽ cho quý khách ở đây một cơ hội dựa vào thực lực của bản thân để lấy được bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ có một không hai trên toàn thế giới này về nhà!”
Một tràng pháo tay cực lớn lại vang lên.
“Được rồi, cảm ơn quý vị!”, sau khi đẩy bầu không khí lên cao trào thì Owen cười nhẹ nhàng, nói: “Bây giờ, tôi xin tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
“Giá khởi điểm của bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ là mười triệu tệ”.
“Mời mọi người bắt đầu ra giá!”
Owen gõ búa.
Chiếc búa vừa hạ xuống thì lập tức có một giọng nói vang lên: “Mười một triệu!”
Người ra giá là bố con nhà Watanabe.
Mục Hàn vẫn chưa ra giá ngay.
Bởi vì Mục Hàn biết việc đấu giá món đồ cổ đặc biệt cấp bảo vật quốc gia như bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này chắc chắn rất khó để lấy được.
Nhưng điều khiến Mục Hàn bất ngờ là hơn hai mươi giây trôi qua, ở nơi đông người như này mà lại không có ai ra giá theo cả.
Mục Hàn không hề biết rằng những người này đã được hội đấu giá người nước ngoài nhắc nhở.
Không ai dám tranh giành với tập đoàn Chu Thức.
“Được!”, nhìn thấy cảnh tượng này, Owen vô cùng hài lòng hô lớn: “Mười một triệu, lần thứ nhất, mười một triệu lần thứ hai!”
“Nếu tôi đếm tới lần thứ ba mà vẫn không có ai theo thì bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ có một không hai trên thế giới này sẽ thuộc về ông Watanabe của tập đoàn Chu Thức”.
“Hóa ra là tập đoàn Chu Thức đã giở trò từ bên trong!”, nghe Owen nói vậy, Mục Hàn chợt hiểu ra.
Anh giơ bảng đấu giá lên, báo: “Ba mươi triệu!”
Anh vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt Owen chợt đông cứng lại.
Hắn hoàn toàn không ngờ lại có người dám tăng giá.
Dám đối đầu với tập đoàn Chu Thức, người này không muốn sống nữa hay sao?
Sắc mặt Ichiro Watanabe không được tốt lắm, ông ta nói với Koichiro Watanabe: “Không phải Owen nói là đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi à? Sao giờ lại xảy ra chuyện như này?”
“Con cũng không biết”, Koichiro Watanabe lắc đầu, vừa nhìn thấy Mục Hàn liền kinh ngạc: “Là Mục Hàn, tên bảo vệ của tập đoàn Phi Long!”
“Thằng khốn chết tiệt này!”, Ichiro Watanabe chửi bới: “Sao cậu ta lại chui vào đây được chứ?”
“Con không biết”, Koichiro Watanabe vẫn lắc đầu nói.
Thế nhưng người bối rối nhất vẫn là Owen.
Vì có người nâng giá nên Owen chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, hắn nặn ra một nụ cười nói: “Được rồi, đã có người ra giá ba mươi triệu!”
“Ba mươi triệu, lần thứ nhất!”
“Ba mươi triệu, lần thứ hai!”
“Còn có ai ra giá nữa không? Nếu không thì bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ sẽ thuộc về vị khách ra giá ba mươi triệu kia!”
“Ba mươi mốt triệu!”, Ichiro Watanabe cắn răng ra giá.
Ông ta vốn cho rằng có thể đem bức tranh kia về nhà với giá mười một triệu, vậy mà giờ bị Mục Hàn nâng mạnh lên ba mươi triệu.
Việc này khiến bố con nhà Watanabe cực kỳ khó chịu, bực dọc.
“Tập đoàn Chu Thức lớn như thế mà keo kiệt quá nhỉ?”, Mục Hàn cười khẩy, tỏ vẻ xem thường: “Bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này là bảo vật quốc gia của Hoa Hạ, trên thế giới chỉ có một bức duy nhất, không có bức thứ hai. Các ông ra giá như vậy đúng là sỉ nhục bức ‘Phú Xuân Sơn Cư’ này!”
“Tôi ra giá một trăm triệu!”
Mục Hàn dứt lời, toàn khán đài chợt xôn xao.
Ngay cả bố con Ichiro Watanabe cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
“Bố, chúng ta ra giá tiếp chứ?”, Koichiro Watanabe dè dặt hỏi.
“Ra giá cái khỉ gì nữa!”, Ichiro Watanabe thẹn quá hóa giận: “Cậu ta ra giá một trăm triệu mua bức tranh này là vượt xa so với dự tính của chúng ta rồi! Vụ mua bán này căn bản là không có lợi!”
“Nhưng nếu để Mục Hàn đấu giá được thì chúng ta khó mà giải thích với Đại quốc sư!”, Koichiro Watanabe nhíu mày.
“Ha ha! Bố có kế này!”, Ichiro Watanabe nở nụ cười xảo quyệt, ghé sát bên tai Koichiro Watanabe nói thầm.
Koichiro Watanabe nghe xong thì mặt mày chợt giãn ra, giơ ngón cái lên khen ngợi: “Bố, kế này của bố thật cao siêu!”
Owen đang chủ trì trên sân khấu cũng luôn để ý đến bố con Watanabe, xem bọn họ có chọn ra giá tiếp hay không.
Nhưng cuối cùng bố con Ichiro Watanabe lại không có động thái gì cả.
Họ đều khoanh tay trước ngực, bộ dạng như chuyện này không liên quan gì tới mình.
Sau đó, Owen nhận được một đoạn tin nhắn.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Owen chợt nở nụ cười.
Hắn ung dung nói: “Vị khách này ra giá một trăm triệu, có ai ra giá cao hơn không?”
Toàn hội trường lặng im như tờ.
“Một trăm triệu, lần thứ nhất!”
“Một trăm triệu, lần thứ hai!”
“Một trăm triệu, lần thứ ba!”
Cho tới khi tiếng đếm kết thúc cũng không ai tiếp tục ra giá cả.
Owen lập tức gõ búa, phấn khởi nói: “Chúc mừng vị khách đã ra giá một trăm triệu này, kể từ hôm nay, bức tranh ‘Phú Xuân Sơn Cư’ có một không hai trên toàn thế giới chính thức thuộc về cậu!”
“Nhưng trước khi nhận bức tranh này, xin mời cậu theo tôi ra sau sân khấu hội đấu giá người nước ngoài của chúng tôi để thanh toán một trăm triệu”.
“Ra giá một trăm triệu sao?”, Lâm Nhã Hiên tưởng chừng như đang mơ, hơi lo lắng nói: “Mục Hàn, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Vợ à, em yên tâm đi”, Mục Hàn cười nói: “Anh có tiền mới dám ra giá”.