Chương 450: Roi vàng gia truyền
“Chí Minh, đừng nhiều lời với thằng này nữa”, Sở Lão Lục hơi mất kiên nhẫn nói: “Lập tức bắt nó lại rồi giao cho gia chủ!”
“Chỉ cần chúng ta bắt được nó thì cháu có thể ngẩng cao đầu ở trước mặt chú hai cháu rồi!”
“Phải phải!”, Sở Chí Minh gật đầu, giơ tay lên chỉ vào mười người phía sau mình nói với Mục Hàn: “Nhóc con, cậu thấy rồi đấy, mấy người đằng sau tôi đều có võ công rất lợi hại, cậu muốn tôi ra tay hay là tự mình ngoan ngoãn đi theo tôi?”
Mục Hàn liếc nhìn mấy người kia, khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi mà muốn bắt tôi đi sao?”
“Tốt nhất các anh nên nhìn lại tình cảnh hiện giờ của mình đi”.
Mục Hàn hất cằm ra ngoài cửa sổ.
Sở Chí Minh khó hiểu.
Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, khuôn mặt lập tức biến sắc.
“Sao vậy Chí Minh?”, thấy sắc mặt Sở Chí Minh không đúng lắm, Sở Lão Lục cũng bước đến.
Lúc này bên dưới tòa nhà văn phòng là một rừng người mặc đồng phục bảo vệ.
Họ đều ngẩng đầu lên nhìn như hổ rình mồi.
Mà chiếc Toyota Alphard của mấy người Sở Chí Minh đã bị lật ngã lăn sang một bên.
“Này…”, Sở Lão Lục và Sở Chí Minh cùng hít sâu một hơi.
Dù mười người họ dẫn đến có là cao thủ hạng nhất thì e rằng cũng khó mà toàn mạng thoát khỏi tình thế này.
“Sao nào?”, Mục Hàn vui vẻ nói: “Hai người còn muốn bắt tôi đi không?”
“Hừ!”, Sở Chí Minh biết bây giờ muốn dẫn Mục Hàn đi là không thể: “Coi như cậu giỏi!”
Sau đó hắn lại hét lên với Sở Chiêu Quân: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi!”
Dứt lời, Sở Chí Minh bước đến kéo Sở Chiêu Quân.
Nhưng lại bị Mục Hàn siết chặt cổ tay.
Mục Hàn đứng chắn trước mặt Sở Chiêu Quân, lạnh lùng nói: “Tôi giữ em gái này lại rồi, muốn đi thì mình anh đi đi!”
Hiếm có gia tộc nào đầy rẫy quan hệ lợi ích, khắp nơi đều là mưu mô như nhà họ Sở này, thế mà còn có một cô em gái quan tâm đến an nguy của mình như vậy, Mục Hàn rất cảm động.
Bắt đầu từ giây phút này, Mục Hàn đã xem Sở Chiêu Quân như em gái ruột của mình.
“Sở Chiêu Quân, mày suy nghĩ cho cẩn thận mày là người nhà họ Sở mà trốn sau lưng thằng này là sao?”, Sở Chí Minh trợn mắt nhìn Sở Chiêu Quân, lạnh lùng nói: “Mày không xứng làm người nhà họ Sở!”
“Không phải, em là người nhà họ Sở!”, vừa nghe hắn nói vậy, Sở Chiêu Quân từ nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng phải trung thành với gia tộc, lo lắng nói: “Anh Chí Minh, em về với anh”.
“Em chắc chắn muốn về đó chứ?”, Mục Hàn không khỏi khẽ nhíu mày: “Hôm nay em đến báo tin cho anh, sau khi về đến nhà họ Sở, chắc chắn họ sẽ không tha cho em đâu!”
“Anh Mục Hàn, anh đừng lo lắng cho em. Em là người nhà họ Sở, không về đó thì đi đâu đây?”, Sở Chiêu Quân an ủi.
Vì Sở Chiêu Quân kiên quyết muốn về nên Mục Hàn chỉ đành để cô đi theo Sở Lão Lục và Sở Chí Minh.
Nhưng sau khi ba người đi khỏi đó, Mục Hàn lập tức gọi cho Chúc Long: “Theo dõi chặt chẽ động thái của Sở Chiêu Quân, có gì bất thường phải lập tức báo ngay cho tôi!”
Lúc này Sở Nhậm Hành đã dẫn lực lượng chủ chốt của nhà họ Sở đến Sở Dương.
Chỉ đợi Sở Lão Lục và Sở Chí Minh bắt được Mục Hàn về thì lập tức giao mười nam nữ cho Tang Kiệt.
Thực hiện giao dịch ở mấy nơi nhỏ bé như Sở Dương cũng là ý của Tang Kiệt.
Dù sao là quân phiệt vùng Đông Nam, Tang Kiệt vẫn không dám bước đến các đô thị lớn tầm cỡ quốc tế như Đông Hải.
Sở Lão Lục và Sở Chí Minh dẫn theo Sở Chiêu Quân gặp đám người Sở Nhậm Hành.
“Gia chủ, con bé này đã đi mật báo với thằng ranh đó!”, Sở Chí Minh tức giận nói: “Bây giờ thằng ranh đó đã biết mục đích thật sự của chúng ta rồi!”
“Đúng vậy”, Sở Lão Lục cũng nói: “Hơn nữa thằng ranh đó có rất nhiều đàn em, không dễ gì bắt được nó!”
“Khốn kiếp! Làm hỏng chuyện lớn của tôi”, nghe Sở Chí Minh và Sở Lão Lục báo cáo tình hình, Sở Nhậm Hành tức giận không thôi giơ tay lên chỉ vào Sở Chiêu Quân mắng: “Chiêu Quân, có phải cháu thấy gia tộc chọn cháu đi làm nô lệ cho Tang Kiệt nên cháu muốn báo thù không?”
“Không, không phải vậy!”, Sở Chiêu Quân vội vã lắc đầu: “Ông à, cháu chỉ thương hại cho anh họ Mục Hàn mà thôi”.
“Dù sao anh ấy cũng đã chịu khổ nhiều như vậy rồi mà còn phải đi làm nô lệ cho Tang Kiệt nữa”.
“Đây là chuyện cháu quản được sao?”, Sở Nhậm Hành phẫn nộ nói.
“Bố à, con bé này đã phạm lỗi thì nên dùng gia pháp”, lúc này Sở Hùng đề nghị: “Nếu không sau này gia pháp không nghiêm, ai cũng dám chống lại gia tộc”.
“Đúng vậy”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Nếu xử lý bằng gia pháp thì chắc chắn phải dùng cây roi vàng gia truyền”.
“Đúng thế!”, Sở Hùng đáp.
Sở Hùng lập tức sai người đến khu nhà họ Sở ở Đông Hải lấy cây roi vàng gia truyền đến Sở Dương.
Sau đó, Quản gia bưng một cái khay được đậy bằng vải lụa đỏ.
Đi đến trước mặt Sở Nhậm Hành.
Sở Nhậm Hành vươn tay mở tấm vải lụa đỏ ra, trong đó là một cây roi màu vàng sáng chói.
Đây chính là cây roi vàng tổ tiên truyền lại.
Cây roi dài năm thước, toàn thân đều được làm bằng vàng.
Cho đến đời của Sở Nhậm Hành thì đã truyền lại được mười tám đời.
Một khi nhà họ Sở có người phạm sai lầm đều sẽ xử bằng roi.
“Theo gia quy của nhà họ Sở, Sở Chiêu Quân tiết lộ bí mật gia tộc, thông đồng với kẻ địch bên ngoài, xử phạt một trăm roi, không bàn đến sống chết”, Sở Hùng đọc lại gia quy của nhà họ Sở.
“Đừng mà, gia chủ!”, nghe Sở Hùng đọc gia quy, bố mẹ Sở Chiêu Quân hoảng hốt vội cầu xin: “Chiêu Quân chẳng qua chỉ là một đứa con gái yếu đuối, sao có thể chịu nổi một trăm roi đây!”
“Gia pháp nghiêm khắc, không được cầu xin”, Sở Nhậm Hành vô cảm nói: “Nếu các người muốn cầu xin thì cùng bị đánh đi”.
“Bố mẹ, con không sao đâu”, để bố mẹ không lo lắng cho mình, Sở Chiêu Quân lên tiếng an ủi họ.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Sở Chiêu Quân sắp tan xương nát thịt, bố mẹ cô bật khóc sướt mướt.
Không còn cách nào khác, vì họ chỉ sinh được một đứa con gái là Sở Chiêu Quân, không có con trai nối dõi nên địa vị trong gia tộc khá thấp, không có tiếng nói.
“Được rồi!”, Sở Nhậm Hành vung tay nói: “Sở Hùng, con đích thân trừng phạt nó đi”.
Sở Hùng gật đầu nhận lấy roi vàng.
Sau đó ông ta bảo Sở Chiêu Quân xoay người lại.
Có vài người đồng cảm với Sở Chiêu Quân, không đành lòng mà mắt nhắm lại.