Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 47: Thân phận bị bại lộ?

“Chị! Chị nói nhỏ thôi! Để cả tên vô dụng Mục Hàn nghe thấy rồi kìa!”

Lâm Thù Nhi gắt gao trừng mắt với Mục Hàn, không vui nói.

“Thù Nhi, anh ta là anh rể em đó! Em không được hết câu nọ tới câu kia gọi anh ta là kẻ vô dụng nữa!”, Lâm Nhã Hiên hơi tức giận dạy bảo, sau đó lại quan tâm hỏi: “Chị không phản đối việc em livestream, có điều… anh chàng giàu có mà em thích đó có đáng tin không?”

“Tuyệt đối đáng tin luôn chị à! Chị biết không? Trong lúc em bất lực và khó khăn nhất thì anh ấy đã tặng em một triệu tệ mà không hề yêu cầu điều gì, hơn nữa em đã gửi tin nhắn cho anh ấy cả ngày nay, đến giờ người ta còn chưa trả lời em lấy một câu!”

Lâm Thù Nhi bĩu môi, hơi buồn bã nói.

“Được rồi, Thù Nhi em cũng lớn rồi, chuyện của em, em tự quyết đi! Dù như nào chị cũng ủng hộ em!”

Lâm Nhã Hiên âu yếm nhìn Lâm Thù Nhi và nói.

“Cảm ơn chị! Phải rồi, tối nay em có một buổi livestream vô cùng quan trọng, lát nữa chị nhất định phải giúp em chọn một bộ đồ xinh đẹp đó!”

Lâm Thù Nhi dựa đầu lên vai Lâm Nhã Hiên, nũng nịu nói.

“Được! Chút nữa chị dẫn em đi mua sắm!”

Lâm Nhã Hiên hoàn toàn đồng ý.

Khoảng nửa tiếng sau, ba người bọn họ đi vào cổng quảng trường Thời Đại.

“Đồ vô dụng, anh đừng đi gần chúng tôi quá, mất mặt lắm!”

Lâm Thù Nhi khoác tay Lâm Nhã Hiên, quay đầu nói với Mục Hàn bằng vẻ chán ghét.

“Được thôi!”

Mục Hàn cũng vui vẻ đi theo sau, rồi anh lấy điện thoại ra và đăng nhập vào nền tảng Crazy Fish Live.

Lâm Thù Nhi nói đã gửi tin nhắn suốt cả ngày nay cho anh, anh cũng rất tò mò không biết cô ta đã nói gì.

Vừa đăng nhập vào, thông báo tin nhắn của hệ thống hiện lên như dội bom!

Tổng là một trăm hai mươi tin nhắn!

“Anh Hàn, anh có ở đó không? Trả lời tin nhắn của em được không?”

“Anh Hàn, em chỉ mong anh có thể nghe em nói một câu cảm ơn, em chờ tin nhắn của anh”

“Anh Hàn, hôm nay em livestream cạnh tranh danh hiệu Nữ Vương mới có sức quyến rũ nhất, anh sẽ xem ủng hộ em chứ?”

“…”

Mục Hàn càng đọc càng thấy hoảng, các cô gái thời nay cũng dễ sa vào lưới tình quá rồi nhỉ?

Nên trả lời hay không đây?

Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng ồn ào, Mục Hàn tiện tay cất thẳng điện thoại vào trong túi áo, vội vàng chạy tới.

“Ôi, tôi còn tưởng là ai, thì ra là đồ lẳng lơ này à? Sao nào, hôm nay cũng tới mua quần áo hả? Có biết đồ trong quảng trường Thời Đại đều là các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới không, các người mua nổi chắc?”

Người nói là một cô gái với dáng người nóng bỏng, trang điểm đậm, còn người đứng bên cạnh cô ta là một tên đàn ông háo sắc.

Chính là Cố Văn Văn và Chu Văn Võ!

“Oan gia ngõ hẹp! Chị à chúng ta đi thôi! Không cần bận tâm tới đôi gian phu dâm phụ này đâu!”

Lâm Thù Nhi kìm nén cơn kích động muốn đánh người, kéo Lâm Nhã Hiên định rời đi.

Ai ngờ.

Chu Văn Vũ lại đột nhiên bước tới, giơ tay ra cản đường hai người họ.

“Chị? Manh Tiểu Mỹ, cô có người chị xinh đẹp như này mà sao không nói sớm, chậc chậc, một cặp chị em cực phẩm!”

“Như này đi, chỉ cần hai người ngủ với tôi một đêm thì tôi đảm bảo danh hiệu Nữ Vương mới chỉ có thể là của cô!”

Chu Văn Vũ ôm ý nghĩ xấu, vội vàng vỗ ngực hứa.

Nước dãi cũng sắp rớt cả ra.

“Chồng…”

Cố Văn Văn không ngờ rằng tên đàn ông dâm dục Chu Văn Vũ này nói đổi là đổi, cô ta tức giận giậm chân.

“Im mồm!”

Chu Văn Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, Cố Văn Văn bỗng im lặng không dám nói gì.

“Nếu anh còn bước tới thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Lâm Nhã Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại người vô liêm sỉ như vậy!

Còn Mục Hàn cũng nhân cơ hội đứng cản trước mặt Chu Văn Vũ, để anh ta không thể bước tới được nữa.

“Thằng khốn, lần sau mà gặp được anh tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”

Chu Văn Vũ thấy Mục Hàn phá hỏng chuyện tốt của hắn thế là hắn liền hung hăng đe dọa.

“Đây cũng là điều mà tôi muốn nói với anh!”

Mục Hàn lạnh lùng nói rồi bước nhanh theo hai người Lâm Nhã Hiên.

“Wow! Chị, bộ đồ của hãng Elizabeth này đẹp quá đi! Nhất là bộ dạ hội kia, em rất thích!”

Lâm Thù Nhi hoàn toàn bị thu hút, chân dù có dịch chuyển thế nào cũng không dịch chuyển nổi, đôi mắt tỏa ra sao vàng.

“Không hổ danh là nhãn hiệu hàng đầu nước Lam, dù là tay nghề hay mẫu mã cũng đều có phong cách riêng!”

Thấy cô ta thích, Lâm Nhã Hiên liền đi thẳng vào trong cửa hàng flagship Elizabeth đầy nguy nga lộng lẫy.

“Vị khách này đúng là có mắt nhìn, đồ của cửa hàng Elizabeth chúng tôi là nhãn hiệu duy nhất được chỉ định bởi hoàng gia nước Lam, từng bộ dạ hội mà nữ hoàng mặc để tham gia yến tiệc đều là thiết kế của chúng tôi!”

Một nhân viên bán hàng tươi cười chậm rãi bước tới.

“Tôi có thể thử bộ này không?”

Lâm Thù Nhi hào hứng hỏi, cô ta thật sự rất thích bộ váy này!

“Đương nhiên là…”

Nữ nhân viên bán hàng còn chưa nói xong thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói chế giễu.

“Hừ! Con đỗ nghèo khỉ, mua đồ mà còn phải thử đi thử lại!”

“Cô còn đứng đờ ra đó làm gì, không thấy ai mới là thượng đế sao? Gói bộ đồ này lại đi, tôi mua!”

Chẳng biết Cố Văn Văn chui từ đâu ra, ngạo nghễ ra lệnh.

“Sao lại là cô?”

“Mua đồ phải có thứ tự trước sau chứ! Cô có hiểu phép lịch sự không?”

Lâm Thù Nhi sắp tức điên lên rồi, sao Cố Văn Văn lại như hồn ma không tan vậy, đi đâu cũng thấy cô ta!

“Thứ tự trước sau ư, nói hay lắm! Các cô chỉ nói là muốn thử, còn tôi là mua luôn! Rốt cuộc ai mới là người mua trước?”

“Vả lại các cô biết giá của bộ đồ này không? Đừng nói tôi không nhắc nhở, nó hơn hai trăm nghìn đó!”

Sự chế giễu trên mặt Cố Văn Văn càng lớn hơn.

“Hai… hai trăm nghìn tệ?”

Lâm Thù Nhi nuốt nước bọt nhìn nhân viên bán hàng.

“Đúng vậy, bộ đồ này là phiên bản giới hạn thế giới, hơn nữa ở Hoa Hạ chỉ có một bộ! Giá là hai trăm năm mươi nghìn tệ!”

Nữ nhân viên bán hàng lịch sự giới thiệu.

“Cái này…”

Lâm Nhã Hiên hơi líu lưỡi, trong tài khoản của cô chỉ có hơn bốn mươi nghìn tệ, còn chẳng đủ trả số lẻ!

“Nhân viên bán hàng các cô bị sao vậy? Không nghe thấy bạn gái tôi nói rằng gói đồ vào sao? Có tin tôi khiếu nại với tổng giám đốc Lâu của các người không?”

Chu Văn Vũ đi thẳng tới, đưa thẻ VIP màu vàng qua đó.

Bỗng chốc sắc mặt của nhân viên bán hàng liền xám xịt lại, ở Hoa Hạ chỉ có mười nghìn tấm thẻ VIP như vậy, nó tượng trưng cho thân phận cao quý!

Hơn nữa nghe giọng điệu của hắn hình như còn quen biết với tổng giám đốc Lâu!

“Cô à, thật sự xin lỗi, cô có thể…”

 

Nữ nhân viên bán hàng khó xử nói, những vị khách mà có thẻ VIP như này thì không phải người mà một nhân viên bán hàng nhỏ bé như cô ta có thể đắc tội!

“Không được! Là tôi nhìn trúng bộ này trước! Bây giờ tôi sẽ trả tiền để mua nó!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement