Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 481: Vương Chung Quy và Hoàng Điểu

“Thời gian trước, quân phiệt Đông Nam – Tang Kiệt to gan bằng trời, lén chạy đến Hoa Hạ còn dẫn theo một trăm nghìn quân lính tinh nhuệ, thế mà bị đội Hổ Lang với năm nghìn người của các cậu đột kích thành công!”

“Đấy xem ra là đội quân tập kích chất lượng đỉnh cao nhỉ!”

Vương Chung Quy vừa giơ ngón cái vừa nói: “Tôi phải đưa bọn họ đến biên giới, cho bọn họ lập công, như vậy thì cậu cũng nở mày nở mặt đúng không?”

“Khi ấy, cậu cũng có thể vỗ ngực nói đó chính là quân lính mà cậu huấn luyện được!”

“Còn không phải sao? Quân lính do anh đây huấn luyện mà kém được à?”, Quỳ Ngưu cũng đầy kiêu ngạo nói: “Nhưng mà thằng nhóc cậu nghe kĩ cho tôi, tôi có thể cho cậu mượn dùng đội Hổ Lang, nhưng cậu phải bảo đảm sẽ trả lại toàn quân không thương tổn gì cho tôi”.

“Yên tâm, cậu xót cho bảo bối yêu quý của cậu, tôi cũng đâu kém gì”, Vương Chung Quy cười ha hả, không có ý tốt nói: “Cùng lắm tôi đánh thắng trận trở về, mang về cho cậu vài cô vùng cận nhiệt đới, để cậu trải nghiệm thế nào?”

“Thôi đi”, Quỳ Ngưu bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường: “Nghe nói mấy năm gần đây, vùng cận nhiệt đới thịnh hành kiểu chuyển giới, không ít cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại là đàn ông chuyển giới”.

“Cậu đến biên giới phải kìm chế một chút, đừng có qua lại với người chuyển giới đấy!”

“Biến, biến đi!”, Vương Chung Quy vội mắng: “Má cậu, tôi là kiểu người đó sao?”

Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi.

“Này, tôi nói chứ…”, Vương Chung Quy bị họ nhìn đến mức nổi da gà, cực kì lúng túng nói: “Ánh mắt mấy người thế là sao?”

“Tôi không phải kiểu người đó!”

Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đồng thanh xùy Vương Chung Quy.

Nếu Lăng Sở Sở ở đây, nhìn thấy tư lệnh tối cao trong lòng mình cũng đùa mấy câu không hại đến ai trong cuộc sống đời thường e rằng sẽ rất kinh ngạc.

Nhìn cảnh tượng hài hòa của ngũ đại chiến thần dưới trướng mình, Mục Hàn cũng xúc động trong lòng.

Xét cho cùng, năm người bọn họ mỗi người đều mang trọng trách bảo vệ quốc gia, ở cùng nhau thì ít xa nhau thì nhiều, hình ảnh thảnh thơi như vậy cũng là có một ngày tức là ít đi một ngày.

Cho dù bên ngoài họ đều đang trêu chọc Vương Chung Quy nhưng bốn người họ vẫn vô cùng quan tâm Vương Chung Quy.

Rượu qua ba lượt, Quỳ Ngưu lại nâng ly, nói với Vương Chung Quy: “Người anh em, tối nay cậu đi không biết khi nào mới gặp lại, tôi chúc cậu đánh nhanh thắng nhanh, sớm ngày quay về!”

“Cảm ơn cậu!”, Vương Chung Quy cũng vội vàng nâng ly.

“Còn nữa…”, lúc này Hoàng Điểu cũng nâng ly nói: “Người anh em, tuổi anh cũng lớn, lại còn độc thân, nhớ sống sót trở về, sau đó tìm một người vợ!”

“Hoàng Điểu, cảm ơn lời chúc của cô”, Vương Chung Quy cười nói: “Tôi sẽ làm vậy”.

“Nhưng mà Hoàng Điểu, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, sao không thấy ai lọt vào mắt cô, chẳng lẽ cô muốn làm một người phụ nữ quá lứa lỡ thì ưu việt sao?”

“Anh biến đi, còn nói bậy bạ, cẩn thận tôi đánh anh”, Hoàng Điểu nhoẻn miệng cười.

“Ầy!”, Chúc Long thấy vậy, bắt đầu gây rối: “Tôi cảm thấy hai người có cảm tình, mọi người thấy thế nào?”

“Ở bên nhau, ở bên nhau!”, Quỳ Ngưu và Thao Thiết bắt đầu reo hò.

“Chậc, tôi không thích anh ta đâu nhé”, Hoàng Điểu bĩu môi nói.

“Yên tâm, dù thế giới này chỉ còn lại một người phụ nữ là cô thì tôi cũng không thích cô đâu”, Vương Chung Quy lại phản kích.

Dù vậy trong lòng Mục Hàn hiểu rõ, tuy Hoàng Điểu và Vương Chung Quy gặp nhau là bày ra bộ dạng không xem trọng người kia, nhưng thật ra trái tim hai người đã chung một nhịp đập từ lâu rồi.

Chỉ là bên nào cũng ngại ngùng, không dám bước ra bước đầu tiên.

Cho nên vẫn luôn lần lữa như vậy.

Ví dụ như Vương Chung Quy dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu lần này tôi có thể sống trở về nhất định sẽ bày tỏ với cô, đợi tôi, Hoàng Điểu!

Hoàng Điểu cũng có cùng suy nghĩ.

Trong lúc Mục Hàn và ngũ đại chiến thần đang uống rượu vô cùng vui vẻ, trên phố đi bộ ẩm thực đột nhiên xuất hiện một đám người cường tráng cầm dao pha trong tay.

Bởi vì bọn chúng để trần thân trên, trên ngực còn có hình xăm nên trông vô cùng chướng mắt.

Đám côn đồ hung ác tàn bạo này chính là người mà hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đã tốn không ít tiền thuê từ ngoài tỉnh đến để đối phó với Mục Hàn.

Lúc này, Trương Khẩn đang nấp ở chỗ kín, còn đẩy theo Trương Tùng ngồi trên xe lăn.

Lần trước Mục Hàn náo loạn nhà họ Lâm ở Sở Dương, không chỉ khiến hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn mất hết mặt mũi, mà Trương Tùng còn bị Mục Hàn đánh tàn phế, e là nửa đời sau phải dính liền với chiếc xe lăn.

Vậy cho nên, Trương Tùng và Trương Khẩn mới trì hoãn qua vài ngày lại sốt sắng muốn tìm Mục Hàn báo thù.

Trương Tùng chỉ muốn đánh cho Mục Hàn liệt nửa người, bị thương nặng nề hơn hắn.

Sau đó sẽ hành hạ Mục Hàn suốt nửa đời còn lại.

Hành động trả thù của Trương Tùng và Trương Khẩn cũng được sự tán thành của nhà họ Lâm.

Dù sao Mục Hàn cũng đã náo loạn nhà họ Lâm, bắt bà cụ Lâm phải xin lỗi Lâm Nhã Hiên, khiến cả nhà họ Lâm đều không thể ngẩng đầu làm người.

Nếu hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn có thể đánh Mục Hàn tàn phế, đương nhiên nhà họ Lâm sẽ vô cùng vui mừng.

“Anh, những người này em thuê đều là những kẻ hung hãn nhất tỉnh bên cạnh, dù bản lĩnh Mục Hàn có cao cũng không thể nào đánh thắng bọn họ”.

Trương Khẩn nói với Trương Tùng đang ngồi trên xe lăn: “Lần này em sẽ bắt Mục Hàn nợ máu phải trả bằng máu!”

“Tốt!”, Trương Tùng mặt mày dữ tợn nói: “Mục Hàn đã hủy hoại cuộc đời anh, anh cũng phải khiến anh ta nửa đời sau muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Lúc này, nhóm Mục Hàn vẫn đang vui vẻ ăn uống.

Mấy chục gã đàn ông cường tráng, xăm mình, tay cầm dao pha tiến về phía bọn họ.

“Hả?”, lúc này Vương Chung Quy và tứ đại chiến thần đồng thời buông ly rượu xuống, không nhịn được nhíu mày: “Đám người này nhắm tới chúng ta sao?”

Vốn dĩ đang uống rượu ở bên ngoài lại đột nhiên gặp phải chuyện thế này, tâm trạng ai cũng sẽ không tốt.

“Ha ha!”, Mục Hàn cười nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, bọn họ nhắm vào tôi đấy”.

Lần trước náo loạn nhà họ Lâm, Mục Hàn đã sớm dự liệu bọn họ sẽ trả thù.

“Nhưng hôm nay mọi người là nhân vật chính, sao có thể để đám ruồi nhặng này làm mọi người mất hứng được chứ. Đám ruồi nhặng này giao cho tôi xử lý được rồi”.

Mục Hàn nói.

“Thế sao được?”, Vương Chung Quy lập tức đập bàn đứng dậy: “Anh là đại ca của bọn tôi, nào có cái lý đại ca gặp chuyện để đại ca đích thân ra tay, còn đàn em đứng trơ mắt nhìn kia chứ?”

“Đám chó má này ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao, dám đối đầu với đại ca?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement