Chương 541: Sát thủ Châu Âu nhập cảnh
Ban đầu, Mục Hàn định dùng tay đánh ngất bác sĩ điều trị chính, rồi coi như anh ta đột nhiên ngất xỉu. Nhưng đúng lúc này, Lâm Nhã Hiên lại bước đến.
Không còn cách nào khác, Mục Hàn chỉ có thể để bác sĩ điều trị vào phòng bệnh.
Nhìn thấy gương mặt lạ lẫm xuất hiện trong phòng bệnh, hơn nữa còn đang châm cứu cho Lư Vy, bác sĩ đột nhiên nổi giận, quát lớn: “Ông là ai?
Ai cho ông quyền vào phòng bệnh chữa trị linh tinh hả?”
Nhưng Từ Hồi Xuân không thèm để ý đến bác sĩ.
Sau khi châm cứu xong, lại tiến hành điều chỉnh cục bộ.
Còn đưa những vật dụng y tế đã qua sử dụng cho bác sĩ, nói: “Cầm lấy!”
Giống như vị bác sĩ kia chính là phụ tá của ông ấy vậy.
Thấy y thuật của Từ Hồi Xuân vô cùng thành thạo, bác sĩ cũng hơi ngỡ ngàng.
Bác sĩ điều trị chính giống như một con bù nhìn, nghe theo lệnh của Từ Hồi Xuân một cách ngu ngốc.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ Hồi Xuân cuối cùng cũng điều trị cho Lư Vy xong.
Lúc này, Lư Vy nằm trên giường bệnh, trên mặt bị tạt axit quấn băng dày cộp, đồng thời huyệt hai bên cổ họng cũng được châm cứu.
“Đây là Đông y cổ thuần túy của Hoa Hạ!”, lúc này bác sĩ điều trị chính vô cùng thán phục: “Ông có phải là Từ Hồi Xuân, vị thần y nổi tiếng trong quân đội Hoa Hạ không?”
“Đúng vậy!”, Từ Hồi Xuân mỉm cười nói: “Cậu cũng có hiểu biết đấy!”
“Tôi chính là Từ Hồi Xuân, được đồng nghiệp cân nhắc, đặt cho biệt danh là “bàn tay vàng”, còn gọi là Từ Hồi Xuân! Cái tên này gọi lâu rồi, đến nỗi tôi cũng không nhớ tên thật của mình nữa!”
“Thần y Từ, ông thật khiêm tốn!”, vị bác sĩ kia cung kính nói.
Có thể thấy, cái tên Từ Hồi Xuân này vô cùng nổi tiếng.
“Đại ca, tôi đã chữa trị cho bệnh nhân xong rồi”, Từ Hồi Xuân nói với Mục Hàn: “Bây giờ là ba giờ chiều, đợi đến lúc sáu giờ tối là có thể tháo băng cho bệnh nhân”.
“Thần y Từ, ý của ông là đến sáu giờ mặt tôi có thể hồi phục rồi sao?”, Lư Vy sốt sắng hỏi.
“Đúng vậy”, Từ Hồi Xuân nhìn Lư Vy gật đầu: “Cô gái à, cô không cần nghi ngờ điều này, Từ Hồi Xuân tôi có kiến thức rất cao về Đông y cổ của Hoa Hạ, nói sao thì chính là như vậy!”
“Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều!”, Lư Vy kích động muốn xuống giường quỳ lạy Từ Hồi Xuân.
“A! Đừng đừng đừng! Cô nằm xuống nghỉ ngơi đi!”, Từ Hồi Xuân mỉm cười, nhìn Mục Hàn: “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn đại ca của tôi!”
“Cảm ơn anh Mục Hàn!”, Lư Vy cảm kích nói: “Anh Mục, anh đúng là quý nhân của đời tôi, từ nay về sau, mạng của Lư Vy sẽ là của anh!”
“Quá lời rồi!”, Mục Hàn xua tay.
Bác sĩ điều trị tò mò hỏi: “Thần y Từ, ngay cả ông còn phải gọi là đại ca, chẳng lẽ anh ta là…”
Từ Hồi Xuân là thần y trong quân đội, bình thường vô cùng bận rộn, không phải ai cũng có thể mời đến được.
Vì vậy bác sĩ điều trị hơi tò mò về thân phận của Mục Hàn.
Từ Hồi Xuân đang định nói thì Mục Hàn đã vội vàng cười lớn: “Là thế này, tôi từng giúp thần y Từ lúc ông ấy sa sút. Mà thần y Từ lại là người có ơn tất báo”.
“Vì vậy, tôi có thể mời thần y Từ đến đây là chuyện rất bình thường”.
“Đúng vậy!”, Từ Hồi Xuân nhanh chóng gật đầu nói phải.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sắp đến sáu giờ tối.
Từ Hồi Xuân cẩn thận nới lỏng băng trên mặt Lư Vy.
Khi đoạn băng cuối cùng hoàn toàn được tháo ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bởi Vì Lư Vy đã thực sự phục rồi!
Khuôn mặt vốn bị tổn thương nghiêm trọng do bị tạt axit lúc này trắng bóng nõn nà, giống y như lúc trước.
Lâm Nhã Hiên đưa gương cho Lư Vy.
Nhìn mặt mình trong gương, Lư Vy bật khóc vì sung sướng.
“Tôi phục hồi thật rồi!”, lúc này, ngay cả giọng nói của Lư Vy cũng khôi phục lại.
“Thật quá thần kỳ!”, bác sĩ điều trị bật ngón tay cái lên, nói: “Không hổ danh là thần y trong quân đội Hoa Hạ, y thuật tuyệt vời này thật khiến người ta ngưỡng mộ”.
Từ Hồi Xuân nói: “Dù cô Lư đã phục hồi như ban đầu, nhưng cô ấy chỉ là người bình thường, không thể so sánh thể chất với những binh lính mà tôi thường chữa trị được. Vì vậy, để cho an toàn, tối nay cô Lư vẫn nên ở lại bệnh viện để theo dõi. Nếu không có gì đáng ngại nữa thì ngày mai là có thể xuất viện”.
Bác sĩ điều trị vội vàng nói: “Thần y Từ, ông yên tâm! Có tôi ở đây, bệnh nhân chắc chắn sẽ không sao”.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Lư Vy, Mục Hàn nhận được điện thoại từ Hoàng Điểu.
Sau đó anh rời khỏi bệnh viện.
Hoàng Điểu báo cáo: “Đại ca, chúng tôi đã bắt được tên giả làm người hâm mộ tạt axit lên mặt Lư Vy và khiến cô ấy mất giọng rồi. Đối phương đã thú nhận và nói ra ngường đứng sau ra chỉ thị chính là nhà họ Sở ở Đông Hải”.
Mặc dù Sở Chí Minh đã gọi điện đến và chính miệng thừa nhận, nhưng Mục Hàn vẫn bảo Hoàng Điểu đi điều tra.
“Nhà họ Sở ở Đông Hải?”, Mục Hàn khẽ nhếch miệng, chế nhạo nói: “Nhà họ Sở đúng là không từ thủ đoạn nào để đối phó với tôi!”
“Làm tổn thương cả những người bên cạnh tôi, đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Được! Nếu nhà họ Sở ở Đông Hải đã mời tôi tham gia cuộc họp thường niên của gia tộc họ Sở toàn quốc, đến lúc đó tôi sẽ tính hết cả thù cũ lẫn hận mới một thể!” … Cuộc họp nhà họ Sở ở Đông Hải đang diễn ra.
Lúc này, nhà họ Sở hoàn toàn chìm đắm trong sự phấn khích khi đại thống soái nhận lời mời tham gia buổi họp thường niên.
Chỉ cần đại thống soái xuất hiện, thì không chỉ Sở Nhậm Hành, mà bất cứ ai trong nhà họ Sở ở Đông Hải cũng đều sẽ được thơm lây.
Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ.
“Sở Nhậm Hành tôi tuổi đã cao rồi, mà còn có thể mời được một vị khách bí ẩn như đại thống soái với thân phận chủ nhà họ Sở ở Đông Hải, đúng là đời này không còn gì hối tiếc nữa!”
Sở Nhậm Hành ba hoa một lúc rồi lại nghĩ ra chuyện gì đó: “À, Chí Minh, chuyện của Mục Hàn thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!