Chương 54: Phong tỏa khách sạn
Giây phút giao diện của Crazy Fish Live hiện ra, Lâm Thù Nhi giật mình quay mặt đi và nhắm chặt mắt lại!
“Thế…thế nào?”
Lâm Thù Nhi lo lắng hỏi.
“Mục Hàn… anh ta thật sự là siêu giàu”.
Lâm Nhã Hiên mở to cặp mắt xinh đẹp, nói bằng giọng điệu phóng đại.
“Cái gì? Thật luôn hả?”
Lâm Thù Nhi mếu mặt, giật lấy điện thoại.
Cô ta không có cách nào chấp nhận bạch mã hoàng tử trong lòng mình lại là tên phế vật Mục Hàn, còn là anh rể mình nữa chứ!
Nhìn kĩ lại.
ID của Mục Hàn trên Crazy Fish Live là:
“Mục Hàn Siêu Giàu!”
Ngay lập tức.
Cơ mắt Lâm Thù Nhi co giật không ngừng.
“Ha ha ha, Thù Nhi ngốc ơi, chị nói ID của anh ta là Siêu Giàu, không hề nói Mạch Thiên Hàn nhà giàu kia của em, em lo vậy làm gì?”
Lâm Nhã Hiên thấy Lâm Thù Nhi lo lắng, không nhịn được liền trêu chọc.
Vừa nãy chắc chắn Lâm Nhã Hiên cố tình trêu đùa thôi!
“Hừ! Em đã nói rồi, Mạch Thiên Hàn ưu tú như vậy sao có thể là tên ở rể đó được chứ!”
“Chẳng qua tên phế vật này cũng khá là kỳ lạ, làm gì có ai đổi tên tự gọi mình là Siêu Giàu đâu! Thực dụng, ấu trĩ!”
Lâm Thù Nhi nói liền một hơi, trong lòng là sự vui mừng không nói nên lời!
“May quá, tối qua trước khi đi ngủ mình đã đăng kí một tài khoản khác để che mắt thiên hạ! Nếu không hôm nay thảm rồi!”
Lúc này, Mục Hàn trốn sau cửa nghe lén cũng thầm cảm thấy may mắn.
Lúc này, trong biệt thự dưới chân núi khu biệt thự Vân Đỉnh.
“Chúng ta cũng đến ở biệt thự Vân Đỉnh được một thời gian rồi, Phi Yến, cháu có tiến triển gì không?”
Bà cụ Lâm nhấc ly trà lên, liếc nhìn Lâm Phi Yến rồi cất lời hỏi.
Ngữ điệu mang theo chút bất mãn.
Lúc đầu khi vừa đến đây, cô ta thề thốt chắc chắn rằng sẽ quyến rũ được anh chàng đại gia siêu giàu đó, nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức gì cả!
“Bà nội! Chuyện này không thể trách cháu được, anh chàng đại gia siêu giàu đó như mất tích vậy, không hề xuất hiện luôn! Cho dù cháu có trăm nghìn kế hay kế hoạch hay đến mức nào thì cũng không có đất dùng!”
Lâm Phi Yến tức giận nghiến răng, tích tụ trong người không ít nỗi u ám!
Nhớ lại đã chi hết hai triệu cho tên Mục Hàn kia để làm người nối dây cho mình mà lòng đau như cắt.
“Bà nội, quả thật không thể trách Phi Yến! Hôm nay cháu lướt xem tin tức thì lướt thấy cái này, bà nhìn xem!”
Lâm Long đứng lên, nhanh chóng đưa điện thoại cho bà cụ Lâm.
“Cái gì? Có đại gia siêu giàu tặng hẳn hai trăm triệu tiền quà thưởng cho Lâm Thù Nhi trong lúc livestream?”
“Sao lại như thế được? Hai chị em nó sao mà may mắn vậy, toàn gặp phải người giàu thế?”
Bà cụ Lâm kích động bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, đôi mắt ngập tràn vẻ khó tin!
Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hối hận, không biết quyết định chèn ép Lâm Nhã Hiên ban đầu có chăng là sai lầm!
“Bà đừng nghĩ nhiều! Trên thế giới này làm gì có nhiều người giàu như vậy! Cháu thấy đều là cùng một người tặng quà cho Lâm Nhã Hiên và thưởng tiền cho Lâm Thù Nhi!”
Lâm Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ý của cháu là, Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi cùng ‘hầu hạ’ một người… vậy khác gì Nga Hoàng và Nữ Anh!” (Nga Hoàng và Nữ Anh đều là tần phi thời Ngũ Đế của Trung Quốc. Hai bà là chị em ruột và đều là vợ của Đế Thuấn).
“Đúng là nhục nhã! Nhục nhã quá!”
Bà cụ Lâm ném mạnh cây gậy trong tay xuống nền đất, cả người run bần bật!
“Bà nội, chuyện cấp bách hiện giờ không phải vấn đề nhục hay không, cứ thế này thì cháu nghĩ không cần bao lâu nữa, e rằng sẽ xuất hiện thêm một nhà họ Lâm nữa ở thành phố Sở Dương!”
Lâm Long không cam tâm nói.
“Ai dám! Chỉ cần bà già này còn sống ngày nào thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra! Nếu không, còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông!”
Bà cụ Lâm tức giận run người, đôi mắt vốn đục ngầu cũng lập tức trở nên nham hiểm sắc bén, như sói như cọp!
“Bà nội, trước mắt bây giờ có một cơ hội trăm năm khó gặp! Mấy ngày này thông qua không ít mạng lưới quan hệ, cháu đã làm quen được với một cậu ấm đến từ thủ đô, anh ta rất có hứng thú với dự án Hoa Viên Thế Kỷ của chúng ta!”
“Hơn nữa, vì để biểu đạt thành ý của mình, hôm qua anh ta đã đầu tư hẳn một trăm triệu vào công ty chúng ta!”
Lâm Long đắc ý lớn giọng nói.
“Ồ? Không ngờ lại có một tin tốt lớn như vậy? Lâm Long làm tốt lắm! Không hổ là cháu đích tôn của nhà họ Lâm chúng ta!”
Nét mặt bà cụ Lâm sau khi nghe xong lập tức trở nên hiền hoà hơn, thậm chí còn có vẻ vui mừng khôn xiết!
“Có điều…”, Lâm Long thấy đã khơi được hứng thú của bà nội, sắc mặt hắn bắt đầu trở nên khó xử, tiếp tục nói: “Cậu ấm nhà giàu này để ý một cô gái của nhà chúng ta, anh ta hứa rằng chỉ cần có được cô ta thì sẽ lập tức đầu tư một tỷ cho công ty!”
Bà cụ Lâm nghe xong thì không khỏi cau mày.
Sức hấp dẫn của số tiền đầu tư một tỷ là rất lớn, chỉ cần có được số tiền này thì chuyện nhà họ Lâm thăng cấp thành gia tộc hạng nhất là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột!
Thế nhưng, bán con gái để mua vinh quang, chuyện này mà để bị đồn ra thì thanh danh nhà họ Lâm ở thành phố Sở Dương xem như đổ bể!
“Người mà cậu ta để ý là ai?”
Bà cụ Lâm chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục hỏi.
“Lâm Nhã Hiên!”
Lâm Long lớn tiếng đáp.
“Sao lại là nó nữa?”, đôi mắt bà cụ Lâm chợt loé sáng, không biết đang nghĩ gì, tiếp đó, bà cụ Lâm nhìn chằm chằm Lâm Long rồi nói tiếp: “Nếu cháu đã nhận một trăm triệu của cậu ấm nhà giàu kia thì chắc trong lòng cháu nhất định đã có phương án nào đó rồi đúng không? Cứ làm theo ý cháu đi!”
Bà cụ Lâm hít sâu một hơi, lời nói dứt khoát!
“Vâng, thưa bà nội!”
Lâm Long vui mừng khôn xiết đáp lời.
Lâm Nhã Hiên, lần này mày còn không chết chắc trong tay Lâm Long tao nữa ư?
“Đúng rồi, cậu ấm nhà giàu đó họ gì…”
Bà cụ Lâm hỏi một câu trước khi rời đi.
Lâm Long nghĩ ngợi, nét mặt kỳ lạ trả lời:
“Trùng hợp là anh ta cũng họ Mục…”
…
Buổi chiều, Mục Hàn nấu xong cơm, chỉ đợi Lâm Nhã Hiên đi làm về là có thể ăn ngay.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên.
“Mục Hàn, chiều nay lúc tan làm Lâm Long lại bảo tôi đến khách sạn quốc tế Lệ Tinh tham dự một bữa tiệc, phải gặp một khách hàng rất quan trọng, tôi không về dùng cơm tối đâu!”
Bên đầu dây kia là giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Lâm Nhã Hiên.
“Được! Lúc về gọi trước cho anh, anh đi đón em!”
Mục Hàn dứt lời liền cúp máy.
Không biết vì sao mà trong lòng anh cứ thấy không yên tâm!
“Phế vật! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng đi dọn cơm cho tao, muốn tao đói chết à?”
Tần Lệ cũng biết Lâm Nhã Hiên không về ăn cơm, lập tức thúc giục Mục Hàn với giọng điệu ngang ngược.
“Vâng”.
Mục Hàn tiện miệng vâng một câu rồi vào bếp, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Lập tức.
Anh lấy điện thoại ra, gọi đến số của Mộ Dung Phong.
“Điện Chủ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!