Chương 557 – ‘Thiếu tướng’
Sở Chí Toàn của quân đoàn Côn Luân trở về Lúc này, Sở Nhậm Hành và những người khác đều sợ hãi.
Thằng nhóc Mục Hàn này lại dám làm ngơ trước mệnh lệnh của cụ tổ sao?
Cần biết rằng, cụ tổ nhà họ Sở trên cả nước là người không nói hai lời, vô cùng uy nghiêm.
Không ai trong nhà họ Sở dám làm trái mệnh lệnh của cụ ta.
Nhưng Sở Nhậm Hành đâu biết rằng từ tận đáy lòng, Mục Hàn chưa bao giờ thừa nhận thân phận là người nhà họ Sở ở Đông Hải, vì vậy anh đối với Sở Nhậm Hành cũng thế mà đối với Sở Quy Thiên cũng như vậy.
Cho dù uy tín của Sở Quy Thiên trong nhà họ Sở trên toàn quốc có cao đến mấy, đối với Mục Hàn mà nói, cụ ta cũng chỉ là một người ngoài mà thôi. Nếu đã là người ngoài, sao lại phải nghe theo lời của cụ ta?
Lúc này sắc mặt Sở Quy Thiên cũng rất khó coi: “Nhóc con, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, không nghe thấy à?”
Tim Sở Nhậm Hành đập dữ dội.
Vì sợ cụ tổ nổi cơn thịnh nộ.
Nếu như vậy, nhà họ Sở ở Đông Hải xem như xong đời rồi.
Cho dù có mời đại nguyên soái đến cũng không xóa đi được vết nhơ mà tên con hoang Mục Hàn này mang lại.
Sở Quy Thiên cảm thấy hơi mất mặt, liền nhìn về phía Sở Nhậm Hành, bất mãn nói: “Sở Nhậm Hành, nhà họ Sở ở Đông Hải các người là vương tộc mà lại dạy dỗ ra một đứa cháu xấu tính xấu nết như vậy sao?”
“Hay là nó bị câm điếc, không nghe thấy tôi đang nói chuyện với nó?”
“Chuyện này…”, Sở Nhậm Hành xấu hổ vô cùng.
Không chỉ Sở Nhậm Hành, mà tất cả các thành viên của nhà họ Sở ở Đông Hải đều lo lắng không yên.
Cuối cùng thì cụ tổ cũng đã nổi giận.
Một khi gây ra hậu quả nghiêm trọng thì không ai trong số họ có thể gánh nổi.
Thậm chí sẽ tạo thành sự đả kích mang tính diệt tộc đối với nhà họ Sở ở Đông Hải.
“Mục Hàn!”
“Cậu bị điếc à?”, Sở Nhậm Hành đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Cút ra đây cho tôi!”
Mục Hàn vẫn ngồi đó khoanh hai tay trước ngực.
Dáng vẻ của anh như kiểu ‘tôi cứ không đứng dậy đấy, để xem ông có thể làm gì được tôi’.
“Ra lệnh cho tôi à?”, Mục Hàn cười khẩy: “Tôi nói cho ông biết, ông không có tư cách đó!”
Nói xong, Mục Hàn chỉ vào Sở Quy Thiên: “Ngay cả cụ tổ của các người cũng không có tư cách ra lệnh cho tôi!”
Kiêu căng!
Hống hách!
Sở Nhậm Hành thực sự hối hận khi đưa Mục Hàn đến đây.
Bởi vì đây là lần thứ hai Mục Hàn xúc phạm đến cụ tổ.
“Ha ha ha!”, Sở Quy Thiên tức quá mà cười: “Tốt, tốt, tốt! Sở Nhậm Hành, cháu trai ngoan mà ông dạy dỗ ra còn không coi cả cụ tổ này ra gì!”
Sở Nhậm Hành đúng là có trăm cái miệng cũng không biện bạch được.
Cụ ta không biết phải giải thích thế nào với Sở Quy Thiên.
Đúng lúc này, Sở Nhậm Hòa ở bên cạnh thấy vậy liền biết thời cơ đã tới, lập tức chen vào: “Cụ tổ, cụ không biết đấy thôi, đứa cháu ngoại này của Sở Nhậm Hành không phải là do nhà họ Sở ở Đông Hải nuôi dưỡng trưởng thành”.
“Chuyện là sao?”, lúc này vẻ mặt của Sở Quy Thiên mới hòa hoãn hơn một chút.
Sở Nhậm Hòa tiếp tục: “Thằng nhóc Mục Hàn này lớn lên ở thành phố, từ nhỏ đã nhiễm thói hư tật xấu. Dù mang họ Mục ở thủ đô nhưng nhà họ Mục ở thủ đô từ lâu đã chối bỏ không thừa nhận cậu ta, hơn nữa còn đuổi cậu ta đi!”
“Cụ không biết sao? Tên Mục Hàn này còn là con ở rể của nhà họ Lâm ở Sở Dương. Nhưng mà nhà họ Lâm trước giờ không coi cậu ta ra gì, còn gọi cậu ta là thằng ở rể rác rưởi!”
“Cái gì?”, Sở Quy Thiên nhíu mày: “Đường đường là cháu ngoại của nhà họ Sở ở Đông Hải mà lại đến ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương ít được biết đến, thật đúng là mất mặt!”
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hòa gật đầu: “Cụ tổ, tuy rằng trên người đứa nhỏ này mang một nửa dòng máu của nhà họ Sở chúng ta, nhưng cụ cứ nhìn hành vi cử chỉ của cậu ta đi, đâu có chút khí chất cao quý nào của nhà họ Sở chúng ta chứ!”
“Đúng là như vậy”, Sở Quy Thiên đồng ý.
Sở Quy Thiên càng bất mãn với Mục Hàn, Sở Nhậm Hòa càng vui mừng.
Như vậy sẽ có thể chuyển sự chú ý lên người Mục Hàn. Đến lúc đó chuyện Sở Chí Toàn là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân cũng không đáng gây chấn động như thế nữa.
“Mục Hàn, cậu nghe hết rồi chứ?”, lúc này Sở Chí Minh mới có ý kiến, bước đến gần Mục Hàn và đay nghiến: “Cậu chỉ là một đứa con hoang hèn mọn, không xứng mang dòng máu cao quý của nhà họ Sở chúng tôi!”
“Sự xuất hiện của cậu tại buổi họp thường niên của nhà họ Sở trên toàn quốc là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi!”
Mục đích của Sở Chí Minh rất đơn giản, một là thể hiện bản thân trước mặt nhà họ Sở trên toàn quốc, hai là nếu Mục Hàn bị chửi đến mức phải cuốn xéo thì cụ tổ và Sở Nhậm Hành sẽ phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Tuy nhiên, Sở Chí Minh cứ nghĩ rằng sau lưng mình có nhà họ Sở làm lá chắn, nhưng lại quên rằng Mục Hàn không hề sợ hãi.
Nghe Sở Chí Minh nói vậy, vẻ mặt của Mục Hàn cũng hơi chùng xuống, anh nhìn chằm chằm vào Sở Chí Minh: “Không ai sinh ra mà có dòng máu cao quý hơn người khác”.
“Anh nói dòng máu của anh là cao quý? Được rồi! Vậy tôi sẽ cắt cổ tay anh và rút máu của anh ra để xem dòng máu của anh cao quý như thế nào nhé?” Mục Hàn đột ngột đứng dậy và đi thẳng về phía Sở Chí Minh.
“Cậu cậu cậu… cậu định làm gì?”
Sở Chí Minh đột nhiên hoảng sợ.
Bởi vì Sở Chí Minh cảm giác được rõ ràng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ trên người Mục Hàn.
Mặc dù quen biết Mục Hàn không lâu, nhưng sau vài lần xung đột, Sở Chí Minh đã hiểu sâu sắc Mục Hàn là người như thế nào.
Cậu ta là một kẻ tàn nhẫn không nhận người thân!
Cậu ta đã nói là cậu ta sẽ cắt cổ tay của mình để rút máu mình thì chắc chắn cậu ta sẽ làm như thế.
Còn Sở Nhậm Hành ở một bên thì hoa mắt chóng mặt.
Nếu Sở Chí Minh và Mục Hàn đánh nhau ở buổi họp thường niên của nhà họ Sở trên toàn quốc này, chưa nói đến việc ai thắng ai thua, đối với nhà họ Sở ở Đông Hải mà nói, chuyện này sẽ khiến họ phải mang cái bóng này suốt đời.
Nhục nhã, nhục nhã lắm!
Sở Nhậm Hành cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
“Cậu đừng tới đây!”, Sở Chí Minh biết rõ rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Mục Hàn.
Một khi Mục Hàn ra tay, chắc chắn anh sẽ khiến máu bắn tung tóe cả buổi họp thường niên này.
“Hỗn láo!”, lúc này, Sở Quy Thiên hô to một tiếng: “Mau dừng tay lại cho tôi!”
Tuy nhiên, Mục Hàn căn bản không nghe theo lời của Sở Quy Thiên.
Sở Quy Thiên lại nện mạnh cây gậy đầu rồng xuống mặt đất: “Sao nhà họ Sở chúng ta lại có một đứa con hoang như cậu kia chứ?”
Khi nghe thấy hai chữ “con hoang”, ánh mắt sắc bén của Mục Hàn lập tức nhìn về phía Sở Quy Thiên.
Sở Quy Thiên thậm chí cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Mục Hàn thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía Sở Chí Minh.
“Ồ, mọi người đang làm gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
Tiếp đó, một thanh niên mặc đồng phục rằn ri bước vào.
“Là Chí Toàn!”
“Cháu trai thứ bảy Sở Chí Toàn của tôi đã về rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!