Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 561 – Đuổi các người ra khỏi hội con ông cháu cha Đông Hải
Phải biết rằng đây là buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc.
Chấp hành gia pháp ở trước mặt tất cả các phân nhánh của nhà họ Sở trên toàn quốc là
chuyện hết sức mất mặt.
Suy cho cùng làm vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Nhưng Sở Nhậm Hành không còn cách nào khác, cụ ta bị Mục Hàn dồn đến bước đường cùng,
không cắt đứt quan hệ với Mục Hàn thì sợ là thằng nhóc này sẽ còn làm ra chuyện ngu ngốc gì
đó nữa.
Nhất là lát nữa đại thống soái còn đến đây.
Mất mặt trước các phân nhánh của nhà họ Sở toàn quốc đã đành, nếu làm phiền đại thống soái
thì sẽ là tội lớn.
Sở Nhậm Hành xin ý kiến của Sở Quy Thiên: “Cụ tổ, cháu xin phép cụ cho thi hành gia pháp”.
“Được”, Sở Quy Thiên gật đầu, bày tỏ đồng ý: “Mặc dù các phân nhánh của nhà họ Sở trên
toàn quốc tụ tập về đây là để tuyên dương, nhưng chúng ta cũng nên xử lý con sâu làm rầu nồi
canh ẩn nấp trong gia tộc luôn một thể, như vậy mới có lợi cho gia tộc Sở Thị chúng ta phát
triển hơn!”
“Cảm ơn cụ tổ!”, được sự cho phép của Sở Quy Thiên, Sở Nhậm Hành cao giọng nói: “Lấy gia
pháp!”
Cái gọi là gia pháp của nhà họ Sở ở Đông Hải chính là một cây thước dài năm mươi centimet.
Sở Hùng đã mang nó lên.
Đừng xem thường cây thước năm mươi centimet này, lực sát thương của nó rất lớn.
Cho dù là người có nền tảng võ thuật bị cây thước năm mươi centimet đánh một trận cũng sẽ
trầy da tróc thịt, đau đến mức ba tháng không xuống giường nổi.
“Chưa kể đến những chuyện trước kia, chỉ dựa vào việc ngày hôm nay thằng Mục Hàn trời
đánh phá rối hết lần này đến lần khác đã đủ để nhận hình phạt năm mươi roi!”, Sở Nhậm Hành
chỉ tay vào Mục Hàn, giọng nói lạnh lùng sắc bén: “Hôm nay ở trước mặt cụ tổ, tôi sẽ đánh cậu
năm mươi roi trước, xem cậu còn dám ngông cuồng hay không!”
“Sở Hùng, chấp hành gia pháp!”
“Tuân lệnh!”, Sở Hùng đắc ý, hai tay nâng thước lên, đi về phía Mục Hàn.
Có bao nhiêu người của nhà họ Sở toàn quốc ở đây, hơn nữa còn có gia pháp trong tay nên Sở
Hùng vô cùng tự tin, quên luôn chuyện Mục Hàn từng đánh ông ta rụng hết cả răng.
“Để tôi xem ai dám động vào tôi?”, nhưng Mục Hàn lại không hề sợ hãi.
Anh liếc nhìn Sở Hùng.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Sở Hùng cảm thấy lạnh cả người, tay cầm thước không dám tiến
thêm nữa.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ lúng túng.
“Hội con ông cháu cha ở Đông Hải đến!”
“Cậu chủ Mộ Dung đã đến!”
“Cậu chủ Tiêu đã đến!”
“Cậu chủ Kiều đã đến!”
Thế rồi vào thời khắc quan trọng này, bên ngoài hội trường lại vang lên tiếng hô.
Nghe thấy hội con ông cháu cha ở Đông Hải đến, hai người Sở Chí Minh và Sở Chí Bình phấn
khởi hẳn lên: “Là cậu chủ Mộ Dung và cậu chủ Tiêu đến rồi à?”
Trên mặt Sở Quy Thiên lại đầy vẻ mơ hồ.
“Cụ tổ, đây là người quen của mấy đứa trẻ Chí Minh và Chí Bình nhà chúng cháu”, Sở Nhậm
Hành vội vàng giải thích: “Thế hệ thanh niên ở Đông Hải có một tổ chức tên là hội con ông cháu
cha Đông Hải, bọn chúng đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ”.
“Mộ Dung Phương là nhân vật chủ chốt của hội con ông cháu cha Đông Hải, cũng là cậu chủ
của nhà Mộ Dung. Đứng thứ hai là Tiêu Ngũ Nhạc, cậu chủ nhà họ Tiêu!”
“Sở Minh và Sở Bình nhà chúng cháu cũng là thành viên trong hội đó”.
“Tốt, tốt lắm!”, nghe Sở Nhậm Hành giải thích, Sở Quy Thiên mới khen ngợi: “Đúng là sóng sau
xô sóng trước, thế hệ trẻ tuổi người tài giỏi anh tuấn xuất hiện lớp lớp”.
“Tôi có nghe nói Mộ Dung Phương là đối tượng mà ông cụ Mộ Dung Vô Địch chuyên tâm bồi
dưỡng, là gia chủ tương lai của nhà họ Mộ Dung đứng đầu trong các vương tộc ở Đông Hải”.
“Đối với chúng ta mà nói, hội con ông cháu cha Đông Hải có thể đến ủng hộ buổi họp thường
niên của nhà họ Sở toàn quốc cũng là một việc trọng đại!”, Sở Quy Thiên dặn dò: “Chí Minh,
Chí Bình, các cháu mau ra ngoài tiếp đón hội con ông cháu cha Đông Hải đi!”
Nhưng chưa đợi Sở Chí Minh và Sở Chí Bình ra khỏi cửa, thành viên hội con ông cháu cha
Đông Hải đã tiến vào.
Đi đầu là Mộ Dung Phương.
Hắn bước nhanh vào hội trường trong vòng vây của Tiêu Ngũ Nhạc, Kiều Dật và các thành viên
hội con ông cháu cha Đông Hải.
“Xem ra anh Mục Hàn sắp hành động rồi”, trong đám đông, Sở Chiêu Quân không kìm được
sáng mắt lên.
Nghe thấy lời con gái nói, Sở Anh hơi mơ hồ: “Mục Hàn ra tay cái gì? Con đang lẩm bẩm gì
vậy?”
“Dù sao anh Mục Hàn cũng sẽ là người tỏa sáng nhất trong buổi họp thường niên của nhà họ
Sở toàn quốc”, Sở Chiêu Quân cũng không giải thích cho Sở Anh mà chỉ cười ha ha nói: “Lát
nữa bố sẽ biết”.
Nhìn thấy đám người Mộ Dung Phương tới, Sở Chí Minh và Sở Chí Bình lập tức tiến lên đón.
Sở Chí Minh kích động nói: “Thái tử, anh đến ủng hộ buổi họp thường niên của nhà họ Sở ở
Đông Hải chúng tôi sao? Ôi chao, thật là cảm ơn anh quá!”
“Tránh ra đi!”, nhưng Sở Chí Minh ngạc nhiên là Mộ Dung Phương lại mất kiên nhẫn đẩy hắn ra,
thể hiện rõ không thân thiết: “Nhà họ Sở các người mở buổi họp thường niên thì liên quan gì
đến hội con ông cháu cha Đông Hải hả?”
“Lại còn ủng hộ cho nhà họ Sở ở Đông Hải, cậu nghĩ nhiều rồi”.
Sở Chí Minh và Sở Chí Bình lập tức sững sờ.
Đám người Mộ Dung Phương bước nhanh về phía Mục Hàn trong ánh mắt nghi ngờ của những
người khác.
Mộ Dung Phương quỳ xuống trước mặt Mục Hàn, kính cẩn hành lễ: “Mộ Dung Phương thuộc
hội con ông cháu cha Đông Hải kính chào chủ nhân!”
“Thành viên hội con ông cháu cha Đông Hải kính chào chủ nhân!”
Tiêu Ngũ Nhạc, Kiều Dật và những thành viên khác trong hội đồng loạt làm theo.
Đường đường là hội con ông cháu cha Đông Hải mà lại quỳ trước mặt Mục Hàn ư?
Sở Chí Minh và Sở Chí Bình tròn mắt ngạc nhiên.
Không chỉ có hai người họ mà tất cả người nhà họ Sở đều cảm thấy không thể tin nổi.
Nhất là Sở Anh, ông ta vô thức nhìn về phía Sở Chiêu Quân, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sở Chiêu Quân thì lại mỉm cười nhún vai, tỏ ý Sở Anh hãy xem tiếp.
Mục Hàn khẽ gật đầu, nói: “Đứng lên cả đi”.
Lúc này Mộ Dung Phương và thành viên hội con ông cháu cha Đông Hải mới lần lượt đứng dậy.
“Anh Mộ Dung, thân phận anh cao quý như vậy, sao lại quỳ trước mặt cậu ta chứ?”, Sở Chí
Minh không hiểu, tiến lên trước khuyên: “Thằng nhóc này chỉ là một đứa con hoang bị nhà họ
Sở ở Đông Hải chúng tôi ruồng bỏ mà thôi, hoàn toàn không xứng để anh quỳ gối!”
“Láo xược!”, Mộ Dung Phương tát hắn một bạt tai, giận dữ hét lên: “Nào chỉ có chúng tôi phải
quỳ gối, cậu cũng phải quỳ xuống!”
“Không đời nào”, Sở Chí Minh lắc đầu: “Tôi quỳ trước ai chứ không đời nào quỳ trước một đứa
con hoang!”
“Bốp!”, Mộ Dung Phương lại vung một bạt tai.
Cái tát này rất mạnh, khiến cho khóe miệng Sở Chí Minh rỉ máu.
Mộ Dung Phương lạnh lùng nói: “Sở Chí Minh, cậu nghe rõ cho tôi, nếu cậu còn dám gọi chủ
nhân là con hoang thì tôi sẽ giết cậu ngay tại chỗ đấy, cậu tin không?”
Sở Chí Minh hết sức kinh hãi.
Vì hắn biết Mộ Dung Phương nói được làm được.
Sở Chí Minh không hé thêm lời nào nữa.
“Ngoài ra, trong tình huống người nhà họ Sở trên toàn quốc đều có mặt tại đây, tôi muốn tuyên
bố một chuyện”, Mộ Dung Phương liếc nhìn Sở Chí Minh và Sở Chí Bình, nói: “Từ hôm nay trở
đi, tôi sẽ trục xuất hai người này, Sở Chí Minh và Sở Chí Bình sẽ không còn bất cứ quan hệ gì
với hội con ông cháu cha Đông Hải nữa!”
Ầm!
Mộ Dung Phương vừa dứt lời, bọn họ chợt cảm thấy như có sấm sét đánh xuống.
Đầu óc Sở Chí Minh và Sở Chí Bình trở nên trống rỗng.
Người nhà họ Sở ở Đông Hải của Sở Nhậm Hành cũng đưa mắt nhìn nhau.

Advertisement
';
Advertisement