Chương 570 – Tặng đồng hồ và quan tài
Sở Nhậm Hành không nói gì.
Bởi vì trước giờ trong suy nghĩ của cụ ta, quả thực con người được phân làm nhiều cấp bậc, giống như lúc trước cụ ta vẫn luôn coi thường đứa cháu ngoại Mục Hàn vậy.
Mục Hàn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Vậy thì mẹ ruột của tôi, bà ấy còn sống không?”
“Đương nhiên là còn sống”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Chỉ là con bé bị nhà họ Mục ở thủ đô giam giữ ở một nơi không ai biết. Tôi cũng không biết hiện giờ tình hình mẹ ruột của cậu thế nào”.
“Thì ra là vậy”, giờ Mục Hàn mới hiểu tại sao anh vẫn luôn không có bất cứ tin tức gì của mẹ mình trong mấy năm sống ở nhà họ Mục ở thủ đô.
Có lẽ cũng bởi vì nhà họ Mục âm thầm giở thủ đoạn.
“Đại thống soái, cậu biết đấy”, lúc này Sở Nhậm Hành mới xin lỗi: “Trước đây tôi rất yêu thương mẹ ruột của cậu. Tuy nhiên, thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô vượt xa khả năng đối đầu của nhà họ Sở ở Đông Hải của chúng tôi. Vậy nên…”
“Ông không cần giải thích”, Mục Hàn đâu thể không hiểu ý của Sở Nhậm Hành, anh nói: “Tôi sẽ phái người điều tra về mẹ ruột của tôi”.
“Đối với tất cả những đau khổ mà nhà họ Mục đã gây ra cho mẹ ruột của tôi, tôi chắc chắn sẽ bắt họ phải trả nợ từng món một”.
Mục Hàn nói xong, đấm thẳng vào thân cây.
Thân cây rậm rạp vốn dĩ hai người mới ôm được bỗng chốc gãy thành hai khúc.
Sở Nhậm Hành giật thót.
Đây là một cây cổ thụ đã hơn trăm năm, cho dù là cao thủ hạng nhất cũng không thể chỉ dùng lực của một nắm đấm mà chặt gãy được.
Thân thủ của Mục Hàn đáng sợ đến mức nào?
“Đại thống soái”, lúc này Sở Nhậm Hành dường như nghĩ tới chuyện gì đó: “Tôi biết một chút tin tức về nơi mẹ ruột của cậu bị giam cầm”.
“Nói”, Mục Hàn khẽ gật đầu.
“Nghe nói nơi mẹ ruột của cậu bị giam giữ là một thị trấn nhỏ. Mẹ ruột của cậu bị giam giữ trong một khoảng sân rộng chưa đầy hai mươi mét vuông. Nhà họ Mục ở thủ đô đã ra lệnh cho mẹ ruột của cậu suốt đời không được rời khỏi đó và không được có bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Mục”. Sở Nhậm Hành kể tất cả những gì cụ ta biết.
“Nhưng mẹ ruột của tôi, bà ấy bằng lòng tuân theo sự sắp xếp của nhà họ Mục thủ đô ư?”, Mục Hàn cau mày.
“Khi nhà họ Mục giam giữ mẹ ruột của cậu ở đó, họ còn cố tình đặt một linh vị trong nhà, trên đó viết hai chữ ‘Mục Hàn’!”
Sở Nhậm Hành tiếp tục.
“Như thế là có ý gì?”, Mục Hàn hỏi.
“Đây là lời cảnh cáo của nhà họ Mục ở thủ đô đối với mẹ ruột của cậu. Nếu mẹ cậu dám rời khỏi nơi đó nửa bước thì trước tên cậu sẽ được thêm vào ba chữ ‘linh vị của’!”
Sở Nhậm Hành nói xong liền bất giác liếc nhìn Mục Hàn, sợ rằng anh sẽ tức giận.
“Linh vị của Mục Hàn?”, Mục Hàn không khỏi bật cười: “Thủ đoạn của nhà họ Mục thật là hung ác. Dùng tính mạng của tôi để uy hiếp mẹ ruột của tôi. Ý của linh vị này có nghĩa là nếu mẹ ruột của tôi dám tự ý rời đi mà không được phép, nhà họ Mục sẽ khiến tôi phải chết, đúng không?”
“Chính là ý này”, Sở Nhậm Hành gật đầu.
Mục Hàn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Vậy còn bố ruột của tôi, Mục Thịnh Uy thì sao?”
“Không phải ông ta yêu mẹ ruột của tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Lẽ nào ông ta lại không thèm hỏi han gì đến mẹ tôi?”
“Đại thống soái, người bố ruột Mục Thịnh Uy của cậu quả thực luôn giữ trạng thái khoanh tay đứng nhìn”, Sở Nhậm Hành thở dài nói: “Khi đó, Mục Thịnh Uy là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Mục ở thủ đô. Nếu cậu ta ra mặt nói giúp cho mẹ cậu, chỉ e là không giữ được vị trí người thừa kế”.
“Vì tương lai của cậu ta, đương nhiên cậu ta sẽ lựa chọn giương mắt đứng nhìn mẹ ruột của cậu bị nhà họ Mục trừng phạt như vậy”.
Nói đến đây, Sở Nhậm Hành xúc động không kìm được nước mắt, cụ ta đưa tay lau nước mắt: “Con gái đáng thương của tôi phải chịu sự ngược đãi như vậy, người làm bố như tôi cũng chỉ đành bất lực”.
Có thể thấy rằng những gì Sở Nhậm Hành thể hiện ra lúc này đều rất chân thành.
Dù sao Sở Vân Lệ cũng là người con gái mà Sở Nhậm Hành yêu quý nhất.
“Không hay rồi, không hay rồi”.
Khi Mục Hàn và Sở Nhậm Hành đang nói chuyện, Sở Lão Lục đầu đổ mồ hôi hột chạy tới.
“Trước mặt đại thống soái mà vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì nữa?”, Sở Nhậm Hành trợn mắt nhìn Sở Lão Lục.
“Gia…”, Sở Lão Lục theo thói quen định gọi là gia chủ, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Sở ở Đông Hải đã đổi chủ, liền nhanh chóng chữa lại: “Thưa ông, chuyện không hay rồi”.
“Ai đó đã gửi cho nhà họ Sở Đông Hải chúng ta một chiếc đồng hồ, còn có cả một cỗ quan tài nữa”.
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành nghe vậy lập tức nổi giận: “Rốt cuộc là ai mà lại to gan gửi cho chúng ta một cái đồng hồ và cả quan tài chứ?”
“Là chúng tôi”, đúng lúc này, có vài người đi tới.
Nhìn bộ quần áo đang mặc trên người họ đều thêu chữ “Triệu” rất lớn, Sở Nhậm Hành không khỏi biến sắc, cụ ta hít sâu một hơi.
“Sở Nhậm Hành, kẻ nào là đứa cháu ngoại hoang Mục Hàn của ông?”
Người đứng đầu ngạo nghễ nói.
Dám gọi đại thống soái là đứa cháu hoang?
Không bị điên đấy chứ?
Sở Nhậm Hành bất giác nhìn sang Mục Hàn.
Trên mặt Mục Hàn không có chút cảm xúc, anh bình tĩnh nói: “Tôi chính là Mục Hàn, là đứa cháu hoang mà ông nói đây”.
“Nếu như cậu đã ở đây thì tốt quá rồi”, kẻ đi đầu nói với vẻ đầy kiêu ngạo: “Cỗ quan tài và chiếc đồng hồ đó là gia chủ chúng tôi tặng cho cậu, tiễn cậu lên đường, sớm ngày yên nghỉ!”
“Gia chủ của anh là ai?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.
“Đã nhìn thấy chưa?”, kẻ cầm đầu chỉ tay vào chữ “Triệu” trên quần áo và nói: “Chúng tôi người nhà họ Triệu!”
Nói rồi tên cầm đầu liền xoay người định rời đi.
“Khoan đã!”, Mục Hàn quát đám người nhà họ Triệu: “Nếu như các người đã gửi đến quà lớn như vậy, sao tôi có thể để các người cứ thế tay không quay về chứ?”
Cơ thể Mục Hàn di chuyển, xông tới đám người nhà họ Triệu.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!