Chương 575 – Đến khách sạn Lục Gia Chủy
Mười tám người bằng đồng liên tục bị Quỳ Ngưu và Thao Thiết đánh trọng thương, cơ thể như một bức tường bằng đồng sắt cũng không thể chịu nổi, ai nấy cũng giống như quả bóng xì hơi, miệng phun ra máu.
Mười tám người bằng đồng bị đánh vỡ tan.
Dù mười tám người đó có mạnh đi chăng nữa cũng chỉ ở mức có võ công thôi.
Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều là đỉnh cao trong võ thuật, thực lực siêu mạnh, thêm vào đó họ đều là sát thần trên chiến trường nên cả hai hiểu rõ làm sao để hạ gục đối thủ bằng cách nhanh nhất.
Vừa thấy ngay cả mười tám người bằng đồng bị đánh bại, Triệu Lâm Phong không khỏi hoảng hốt.
“Gia chủ, hay là chúng ta chạy trước”, quản gia đi theo Triệu Lâm Phong cùng trốn vào gác xép nói: “Tôi sợ mấy cơ quan ám khí đó không ngăn được họ”.
“Không, không thể nào!”, Triệu Lâm Phong vẫn trông chờ vào may mắn, lắc đầu nói: “Dù là cao thủ mạnh hơn mười tám người bằng đồng cũng không thể nào vượt qua được các cơ quan ám khí của gác xép”.
Triệu Lâm Phong rất có lòng tin vào cơ quan ám khí cuối cùng.
“Nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ”, mười tám người bằng đồng ở cửa bằng đá liên tục bị đánh vỡ khiến quản gia thấy mấy người Mục Hàn này không có gì là không thể làm được: “Ông chủ Triệu, vẫn nên đảm bảo an toàn thì hơn”.
Triệu Lâm Phong nghĩ một lúc, cảm thấy quản gia nói cũng có lý.
Thế là ông ta bèn gật đầu nói: “Trước tiên phải giải thích một chút, không phải tôi không tin cơ quan ám khí của gác xép mà tôi chỉ thấy ông nói có lý thôi”.
Dứt lời, ông ta bước tới đường hầm dưới lòng đất.
Quản gia đi theo phía sau không khỏi lắc đầu.
Đã lúc nào rồi mà còn tỏ vẻ ở đây nữa.
Mục Hàn dẫn theo tứ đại chiến thần đi thẳng vào trong gác xép.
Trong không gian mờ tối bỗng có vô số mũi tên bắn ra.
Giống như trận mưa bất chợt lao về phía Mục Hàn và tứ đại chiến thần.
“Có cơ quan ám khí!”, Mục Hàn cười khẩy, giơ tay ra bắt lấy một mũi tên trong đó rồi ném vào trong bóng tối vô tận.
Mũi tên sắc bén này lập tức đâm xuyên qua vô số mũi tên sắc bén đang bay đến kia.
Tứ đại chiến thần cũng làm y hệt vậy.
“Đáng sợ quá!”, mặc dù Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong ở bên ngoài nhưng cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong gác xép.
Sau đó mặt đất đột ngột nứt ra xuất hiện một cái hố lớn.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần đồng loạt rơi vào đó.
Phải biết là dưới hố có rất nhiều loài côn trùng cực độc như rắn độc, bọ cạp và rết các thứ, ai mà rơi xuống đó chỉ có nước chết.
Ngay lúc Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong thở phào, cứ tưởng Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã chết thì Mục Hàn và tứ đại chiến thần lại nhảy lên từ dưới hố như thần binh giáng trần.
Lại nhìn mấy con rắn độc, rết và bọ cạp trong hố, tất cả đều bị chôn vùi trong biển lửa.
“Họ lại dùng lửa để công phá ư?”, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đều tỏ ra rất kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Mấy cơ quan ám khí sau đó chỉ như mấy thứ hư cấu mà thôi.
Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần dễ dàng bước lên tầng hai gác xép như đi vào chốn không người.
Triệu Lâm Phong đang trốn trong đường hầm của gác xép biết được tin Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã vượt qua được cơ quan ám khí thì khiếp sợ vội vã chui ra chặn lối ra vào của đường hầm.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần đến tầng hai gác xép nhưng lại không thấy bóng dáng của Triệu Lâm Phong đâu.
“Người đâu rồi?”, Quỳ Ngưu nhìn quanh.
“Chắc là trốn đi rồi”, Mục Hàn nói: “Các người tìm xung quanh đi”.
Đừng nhìn bề ngoài gác xép không rộng mấy mà lầm, không gian bên trong lại khác hẳn.
Tứ đại chiến thần lật tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy người.
“Không tìm thấy, không biết tên này trốn ở đâu rồi nữa”, Hoàng Điểu bất lực nói.
Mục Hàn nhìn xung quanh lần nữa rồi nói: “Chắc chắn nơi này có đường bí mật, ra ngoài hỏi hai người kia của Tam giác Hoàng Kim là biết”.
Mục Hàn lại dẫn tứ đại chiến thần ra khỏi gác xép, đi tìm Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong.
“Đúng vậy, quả thật trong gác xép có một đường hầm bí mật”, Hà Gia Tiến nói thẳng: “Dù các cậu có tìm được đường hầm này cũng vô dụng”.
“Tại sao?”, Mục Hàn ngờ vực nói: “Ông nghĩ tốc độ của bọn tôi không đuổi kịp Triệu Lâm Phong sao?”
“Tất nhiên chúng tôi tin tưởng vào bản lĩnh của cậu”, Hà Gia Tiến nói: “Sở dĩ tôi nói vậy là vì điểm cuối của con đường bí mật này dẫn đến một nơi”.
“Đó là khách sạn Lục Gia Chủy”.
“Khách sạn Lục Gia Chủy?”, Mục Hàn cong môi nói: “Nơi ông nói đó có phải là nơi dù khách ở đó có làm gì phạm pháp, đã giết bao nhiêu mạng người, có bao nhiêu kẻ thù, chỉ cần là khách ở trong khách sạn Lục Gia Chủy thì chắc chắn sẽ bình an vô sự không?”
“Phải”, nghe thấy Mục Hàn cũng biết khách sạn Lục Gia Chủy, Hà Gia Tiến bỗng cảm thấy đắc ý nói: “Nếu cậu đã biết khách sạn Lục Gia Chủy thì phải biết rõ bản lĩnh của khách sạn Lục Gia Chủy”.
“Tôi nghĩ cậu vẫn nên thôi đi thì hơn”.
Nhậm Trường Phong ở một bên cũng nói: “Đúng vậy, khách sạn Lục Gia Chủy không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể vào được”.
“Từ khi khánh thành đến này, ông chủ Tư Mã Vô Tình của khách sạn Lục Gia Chủy một tay che trời, thế lực trải khắp nửa châu Á, dù là thế lực ở thủ đô cũng phải kính nể ông ta”.
“Cậu không vào được khách sạn Lục Gia Chủy đâu”.
“Ha ha ha!”, nghe hai người đó nói vậy, Mục Hàn không khỏi bật cười thành tiếng: “Trên thế giới này không có chỗ nào là Mục Hàn tôi không đến được”.
“Có lẽ trong mắt các ông, khách sạn Lục Gia Chủy có bản lĩnh siêu mạnh, nhưng với tôi chỉ cần là người Mục Hàn tôi muốn giết thì chưa từng có ai ngăn được tôi”.
“Các ông không thể, khách sạn Lục Gia Chủy cũng không”.
Dứt lời, Mục Hàn quay sang nói với tứ đại chiến thần: “Đi theo tôi đến khách sạn Lục Gia Chủy!”
Nhìn bóng dáng rời đi của Mục Hàn và tứ đại chiến thần, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong bốn mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu: “Cậu ta ngông cuồng thế!”
Lúc này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!