Chương 606: Đội sát thủ một nghìn người bị diệt sạch
Một phút trôi qua.
Số lượng sát thủ nhận lệnh đã lên tới hơn năm trăm người.
Phải biết rằng đây mới chỉ là sát thủ khu vực Đông Nam.
Đêm nay, vì muốn trừ khử Mục Hàn và Sở Vân Lệ, Mục Trường Sinh đã đặc biệt yêu cầu đàn em thiết lập các điều kiện sàng lọc, chỉ có những sát thủ hiện đang ở khu vực Đông Nam mới có thể nhận đơn.
Dù sao thì các khu vực khác cách Hoa Hạ quá xa.
Khi những sát thủ từ các khu vực khác ồ ạt kéo đến, e rằng thời gian ba ngày trôi qua, Mục Hàn và Sở Vân Lệ còn chưa bị giết, Mục Trường Sinh đã bị Mục Sảng giết trước.
Ngoài hơn năm trăm sát thủ này, cũng có rất nhiều sát thủ liên tục ghi danh.
Theo một điều kiện khác do Mục Trường Sinh đặt ra, chỉ những sát thủ có tài khoản đạt năm sao trên mạng lưới sát thủ mới đủ điều kiện nhận đơn đặt hàng.
Vì vậy, những sát thủ nhận lệnh này về cơ bản đều là những sát thủ tầm cỡ thế giới.
Năm phút sau.
Tên đàn em kinh ngạc kêu lên: “Đại ca, số sát thủ đăng ký đã lên tới một nghìn người”.
“Được rồi, dừng tuyển đi”, Mục Trường Sinh rất hài lòng, gật đầu nói: “Đăng thêm một câu bên dưới lệnh truy sát này, nói rằng tất cả những sát thủ đã đăng ký đều có thể tham gia. Ai lấy được đầu của Mục Hàn và Sở Vân Lệ sẽ nhận được khoản hoa hồng một tỷ tệ”.
Mục Trường Sinh nghĩ ra một cách ổn hơn.
Không phải chọn một trong số các sát thủ, mà là để cho toàn bộ các sát thủ đã đăng ký đều hành động.
Khi có sự tham gia của tất cả những sát thủ hàng đầu Đông Nam, con số đã lên tới một nghìn người. Dù là thế lực nào đi chăng nữa thì đều phải suy tính một phen.
Khi hàng nghìn sát thủ hàng đầu cùng hành động, Mục Hàn và Sở Vân Lệ chết là chuyện đương nhiên.
“Trưởng lão cao minh thật đấy!”, Mục Diệp không khỏi nịnh nọt, nói.
Dương Tử Yên tràn đầy mong đợi.
Dù sao thì một người có địa vị cao như Mục Trường Sinh ra tay, chắc chắn Mục Hàn sẽ không thể sống sót.
Nghĩ đến đây, Dương Tử Yên vui phát điên.
Cô ta thậm chí không thể kìm chế được sự kích động trong lòng, mà cố ý chạy đến công ty Thiên Thành để ra oai với Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
Khi Dương Tử Yên đến công ty Thiên Thành, Mục Hàn đang ở dưới sảnh, đợi Lâm Nhã Hiên đang chuẩn bị tan làm.
“Cô lại tới đây làm gì?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Dương Tử Yên đã rời đi rồi lại còn quay về công ty.
“Hôm nay tôi đến đây để gặp anh lần cuối”, khóe miệng Dương Tử Yên hơi nhếch lên, nheo mắt quan sát Mục Hàn: “Dù sao thì ngày mai anh sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa đâu”.
“Nhân lúc còn sống thì cứ bay nhảy đi, tôi sẽ liếc nhiều hơn vài cái, kẻo sau này không còn cơ hội”.
“Cô nói vậy là có ý gì?”, Mục Hàn lập tức đánh hơi được điều khác thường.
Liên tưởng đến những hành động của đám người nhà họ Mục ở Sơn Thành và Mục Bá Đạo, Mục Hàn nhanh chóng hiểu rằng lần này sẽ lại có người đối phó với anh, mà rất có thể bọn chúng đến từ nhà họ Mục ở thủ đô, chứ không dừng lại ở mức gia tộc phân nhánh nào cả.
“Tự hiểu đi”, Dương Tử Yên không dám nói thêm, tránh để lộ thêm thông tin: “Dù sao thì cứ vui đi khi còn có thể, tối nay ăn ngon mơ đẹp nhé”.
Nhưng Dương Tử Yên không biết, cô ta thực sự đã nhắc nhở Mục Hàn.
Nếu Mục Trường Sinh ở đây, lão ta chắc chắn sẽ đánh chết cô ta ngay.
“Ha ha!”, Mục Hàn hết sức điềm nhiên: “Cô tưởng cô là ai? Diêm Vương sao? Cô nói ngày mai tôi không nhìn thấy mặt trời thì ngày mai tôi không nhìn thấy mặt trời à?”
“Nếu anh không tin tôi thì chúng ta có thể đánh cược”, Dương Tử Yên tự tin vô cùng: “Mục Hàn, tôi cược với anh, nếu ngày mai anh còn có thể nhìn thấy mặt trời, thì tại chính công ty Thiên Thành này, trước mặt tất cả mọi người, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước anh mười cái”.
“Là cô tự nói đấy nhé”, Mục Hàn bật cười, không khỏi nheo mắt: “Có những người thích cứ thích hạ thấp mình cơ, tôi cũng chẳng còn cách nào”.
“Anh!”, Dương Tử Yên bị Mục Hàn chọc cho khó chịu, nhưng nghĩ đến Mục Hàn sắp chết, tâm trạng cũng không tệ như vậy nữa: “Được thôi, chúng ta chờ xem!”
Nói xong, Dương Tử Yên tức giận bỏ đi.
Lúc này, Lâm Nhã Hiên vừa đi tới, nhìn thấy Dương Tử Yên rời đi, cô không khỏi có chút tò mò hỏi: “Chồng, sao Dương Tử Yên lại tới đây?”
“Em xem trông cô ta có kỳ lạ không cơ chứ, cô ta cố ý tới đây để nói vớ anh rằng ngày mai sẽ tới công ty mình, dập đầu mười cái trước anh dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người”, Mục Hàn vui vẻ nói.
“Cô ta bị dở hơi hả?”, Lâm Nhã Hiên chỉ coi là Mục Hàn nói đùa, cũng không quan tâm.
Sau khi đưa Lâm Nhã Hiên trở về biệt thự nhỏ, Mục Hàn lập tức liên lạc với Hoàng Điểu.
“Hoàng Điểu, hôm nay tỉnh có gì thay đổi không?”
“Hôm nay, vùng ngoại ô của tỉnh bao gồm Đông Hải đột nhiên tập hợp rất nhiều sát thủ. Mục tiêu hiển nhiên là tỉnh”, Hoàng Điểu trả lời: “Chỉ là tạm thời chưa tìm hiểu được đám sát thủ này đang nhằm vào ai”.
Là một chuyên gia máy tính trong tứ đại chiến thần, Hoàng Điểu sẽ thu thập thông tin tình báo ngay lập tức.
“Không cần điều tra đâu, những tên sát thủ này hẳn là nhằm vào tôi”, Mục Hàn lạnh nhạt nói: “Xem ra đêm nay tôi lại được người ta nhớ nhung rồi!”
“Đại ca, anh yên tâm!”, Hoàng Điểu lập tức nói: “Có chúng tôi ở đây, không ai có thể quấy rầy giấc ngủ của anh”.
“Tôi lập tức triệu tập quân đoàn Mãnh Thú và quân đoàn Côn Luân mai phục bên ngoài biệt thự nhỏ”.
“Ngoài ra, tôi và Chúc Long, Thao Thiết, Quỳ Ngưu đã lâu không hoạt động. Vừa hay tối nay được luyện tập với đám sát thủ hàng đầu này, tiện rèn luyện cơ bắp và xương cốt!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu:“Vậy giao cho mấy người nhé”.
Đêm đó.
Như thường lệ, Mục Hàn để Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên đi ngủ trước, sau đó cũng trở về phòng ngủ.
Nhưng bên ngoài biệt thự nhỏ lúc này, lực lượng ám sát đang ồ ạt ập tới.
Người đầu tiên xuất hiện trong màn đêm là một tên sát thủ cưỡi hổ, mù một bên mắt, gã vác khẩu Bazooka trên vai, hùng hổ chạy về phía biệt thự.
Gã có biệt danh là Độc Nhãn Long, một trong mười sát thủ hàng đầu khu vực Đông Nam.
Xưa nay nhiệm vụ thành tích toàn thắng, chưa từng chịu thất bại.