Chương 620: Tham gia đại hội đấu thầu
Lần này nhà họ Sở ở Đông Hải đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn qua đó nhận tổ quy tông, Lâm Nhã Hiên không đi.
Nhưng hôm nay cô không đi làm mà ở nhà, đích thân xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, để tiếp đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn.
Cho dù Lâm Nhã Hiên là cô chủ nhà họ Lâm ở Sở Dương, gần như chưa từng xuống bếp bao giờ, tay nghề nấu ăn cũng kém xa Sở Vân Lệ, nhưng bữa cơm này, Sở Vân Lệ thấy rất ngon miệng.
Lúc ăn cơm, Mục Hàn hỏi Lâm Nhã Hiên: “Chuyện đấu thầu dự án trăm tỷ tệ kia thế nào rồi?”
Tuy Thịnh Uy Khống Cổ rất bá đạo, khiến phía dự án đổi ý, nhưng theo quy tắc liên quan, Lâm Nhã Hiên vẫn có thể tham gia đấu thầu lần nữa.
“Ngày mai sẽ tiến hành đấu thầu”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Em đã chuẩn bị xong rồi, em không tin Thịnh Uy Khống Cổ có thể một tay che trời!”
“Em nhất định phải lấy được dự án trăm tỷ tệ này!”
Chỉ cần lấy được dự án này, thì địa vị của Lâm Nhã Hiên trong nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ tăng vọt, lời nói cũng có trọng lượng hơn, có thể sánh với bà cụ Lâm.
Đến lúc đó, Lâm Nhã Hiên có thể tự do quyết định việc chung thân đại sự của mình.
Chứ không bị nhà họ Lâm can thiệp nữa.
“Nhã Hiên, em cứ cẩn thận một chút thì hơn”, Mục Hàn dặn dò: “Người phụ nữ Dương Tử Yên này không phải loại người tốt lành gì! Mấy năm trước lúc ở Sở Dương, cô ta đã rất xảo quyệt rồi”.
“Em cũng nghĩ đến chuyện này rồi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nên em đã tìm Phương Viên, lấy danh nghĩa của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long để tham gia buổi đấu thầu”.
“Dương Tử Yên dù có trăm phương nghìn kế cũng không ngờ đến đâu, cho dù cô ta giở trò hãm hại em, thì bạn thân Phương Viên của em vẫn sẽ đến được buổi đấu thầu, giành được dự án trăm tỷ tệ này”.
Thấy Lâm Nhã Hiên tràn đầy tự tin như vậy, Mục Hàn cũng không đả kích cô, chỉ thản nhiên nói: “Em sắp xếp ổn thỏa là được”.
Trong mắt Mục Hàn thì Lâm Nhã Hiên vẫn còn quá ngây thơ.
Những gì cô ấy nghĩ đến thì chắc chắn Dương Tử Yên cũng nghĩ đến.
Nếu không, với chút mưu mô của Dương Tử Yên, sao có thể nhanh chóng leo lên làm quản lý cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ trong mấy năm ngắn ngủi chứ?
Chắc chắn là tâm cơ của Dương Tử Yên đã phát huy vai trò quan trọng.
Ở bên khác.
Đông Hải.
Trong tòa nhà trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.
Thân là tổng giám đốc, Mục Diệp đang ngồi trong văn phòng, hơi thấp thỏm bất an.
Mục Diệp cứ cảm thấy mí mắt phải giật giật, dường như có dự cảm không lành.
“Reng reng…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Mục Diệp bỗng rùng mình, giơ tay ra nhấc điện thoại.
“A lô!”, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, Mục Diệp lập tức thẳng lưng, dáng vẻ cung kính, nói: “Vâng vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm được, không phụ sự kỳ vọng của cậu!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Diệp lập tức gọi Dương Tử Yên và mấy quản lý cấp cao đến.
“Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại”, Mục Diệp nhìn một lượt các quản lý cấp cao này, vẻ mặt đắc ý nói: “Có biết là ai gọi cho tôi không?”
Đám người Dương Tử Yên đều lắc đầu.
“Là trưởng lão sao?”, có người hỏi.
“Ha ha! Trước mặt người này thì trưởng lão chẳng là gì cả”, Mục Diệp vô cùng kiêu ngạo nói: “Không đoán được chứ gì? Tôi nói cho các người biết, người vừa gọi cho tôi chính là cậu chủ Mục Sảng!”
“Cậu chủ Mục Sảng đích thân gọi điện cho tôi!”
Mọi người nghe thấy thế đều không khỏi há hốc miệng.
Mục Sảng là con trai của Mục Thịnh Uy – gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng là người thừa kế số một của nhà họ Mục.
Nói cách khác, Mục Sảng chính là gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô đời kế tiếp.
Bình thường đám người Mục Diệp muốn gặp gia nô nhà họ Mục cấp bậc như Mục Bá Đạo đã rất khó khăn rồi, càng đừng nhắc đến việc gia chủ tương lai của nhà họ Mục ở thủ đô đích thân gọi điện thoại.
“Cậu chủ Mục Sảng nói sao?”, hai mắt Dương Tử Yên tỏa sáng.
Là người phụ nữ có tâm cơ thâm sâu, Dương Tử Yên đương nhiên ý thức được đây là một cơ hội tuyệt vời để quạ hóa phượng hoàng.
Nếu nắm bắt được thì cô ta sẽ bước lên đỉnh cao của đời người.
Về phần những người khác thì ai nấy cũng tỏ vẻ kích động.
Là người có thể đích thân nhận được cuộc gọi của Mục Sảng, Mục Diệp bỗng chốc vô cùng tự tin, cảm thấy bản thân thoáng cái đã kéo dài khoảng cách với những quản lý cấp cao trước mắt này.
Thái độ có chút cao ngạo.
Dù sao, những quản lý cấp cao này đều biết tổng giám đốc như Mục Diệp chỉ là người đại diện được nhà họ Mục ở thủ đô nâng đỡ. Tuy nói là được nhà họ Mục ở thủ đô nâng đỡ, nhưng thực ra cũng là do Mục Trường Sinh sắp xếp.
Thân phận và địa vị của Mục Diệp vẫn chưa đủ tư cách để nhà họ Mục ở thủ đô biết đến.
Vậy nên, bình thường những quản lý cấp cao này cũng không coi Mục Diệp ra gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cậu chủ Mục Sảng đã đích thân liên lạc với Mục Diệp.
Đây là người thừa kế số một của nhà họ Mục ở thủ đô đó!
Mục Diệp liếc nhìn Dương Tử Yên rất lâu, nói: “Cậu chủ Mục Sảng đã có lời rồi, bảo chúng ta đẩy nhanh tiến độ thôn tính tập đoàn Phi Long, không từ thủ đoạn nào”.
“Đúng rồi, ngày mai chính là đại hội đấu thầu dự án trăm tỷ tệ đúng không? Không có gì bất ngờ thì chắc chắn Lâm Nhã Hiên cũng đến”.
“Dương Tử Yên, việc cô phải làm bây giờ chính là ngăn cản Lâm Nhã Hiên đến tham gia đại hội đấu thầu”.
“Tổng giám đốc yên tâm đi”, Dương Tử Yên gật đầu đáp: “Tôi đảm bảo với ông, buổi đấu thầu ngày mai, ngoài Thịnh Uy Khống Cổ chúng ta, sẽ không thấy bóng dáng của bất cứ công ty nào khác”.
“Tốt lắm!”, Mục Diệp hài lòng nói: “Chỉ cần làm xong chuyện này, tôi sẽ nói tốt về cô trước mặt cậu chủ Mục Sảng. Đến lúc đó, nói không chừng cô còn có cơ hội tiếp xúc với cậu chủ đấy”.
“Thế thì tốt quá!”, Dương Tử Yên không khỏi kích động: “Cảm ơn tổng giám đốc cất nhắc!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!