Chương 658: Con hoang đê hèn sao có thể tranh giành hào quang với ánh trăng
“Nói thật, bây giờ tôi chỉ hận không thể đến tỉnh ngay lập tức, giết chết hai mẹ con nhà nó”, Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, nói: “Có điều trước mắt xem ra tôi không thể làm như vậy”.
“Dù sao hiện giờ mọi người đều biết chuyện của hai mẹ đê hèn nhà nó, biết đến sự tồn tại của bọn họ, nếu tôi làm việc đó vào lúc này thì nhất định sẽ mọi người bị chỉ trích”.
“Đúng vậy”, Phụng Cầu Hoàng gật đầu: “Đặc biệt buổi lễ nhận chức gia chủ chính thức của ông sắp tới rồi, những cách xử lý không êm đẹp đều sẽ gây ra hậu quả cực kì nghiêm trọng”.
“Nhưng nếu không giết bọn họ thì làm thế nào đây?”
Đối với Phụng Cầu Hoàng, sự tồn tại của hai mẹ con Mục Hàn luôn là sự uy hiếp của bà ta.
“Bà chủ, tôi có một cách, không biết có hiệu quả không?”, lúc này một người giúp việc thân cận bên cạnh Phụng Cầu Hoàng mở miệng nói.
Tên này rất lanh lợi, thường gợi ý cho bà ta những lúc bà ta gặp vấn đề khó nhằn.
Vì vậy mà rất được bà ta coi trọng.
“Nói đi”, Phụng Cầu Hoàng gật đầu.
“Tôi nghĩ, nếu đã không thể giết hai mẹ con đê hèn đó, thì chi bằng gia chủ và bà chủ ra mặt, đưa bọn họ quay về nhà họ Mục”.
“Như vậy cũng ngăn chặn được miệng lưỡi người đời. Đồng thời gia chủ cũng có thể khống chế được hai mẹ con họ trong lòng bàn tay!”
Bốp!
Người giúp việc không ngờ rằng, ý kiến này vừa nói ra liền đổi lấy một cái bạt tai đau điếng của Phụng Cầu Hoàng.
“Não mày có vấn đề à?”, Phụng Cầu Hoàng cực kì không vui trợn mắt nhìn người giúp việc thân cận: “Bảo tao và gia chủ đi đón hai mẹ con nhà nó tới nhà họ Mục ở thủ đô sao? Chỉ e hai mẹ con nhà nó sẽ cười rụng răng luôn mất!”
“Hơn nữa, mẹ con nó thân phận thấp kém, sao có tư cách bước vào nhà họ Mục ở thủ đô được chứ?”
“Năm xưa, tao cho thằng con hoang đó ở nhà họ Mục ở thủ đô đã là ban ơn lớn lắm rồi!”
“Đúng vậy”, Mục Thịnh Uy gật đầu: “Hai mẹ con hèn hạ đó chỉ sợ là nằm mơ cũng muốn ở lại nhà họ Mục ở thủ đô, tận hưởng tất cả những lợi lộc của nhà họ Mục”.
“Nhưng bọn họ không có tư cách bước vào cửa nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Bọn họ chẳng qua chỉ muốn lợi dụng quan hệ máu thịt với ông để đạt được mục đích bước vào cánh cửa nhà họ Mục ở thủ đô”, Phụng Cầu Hoàng khinh thường nói: “Nhưng bọn họ không ngờ được rằng, nhà họ Mục ở thủ đô là nơi dựa vào thực lực để nói chuyện, không có thực lực tương xứng thì cho dù có chung máu mủ thì đã sao?”
“Hơn nữa còn là một thằng con hoang”.
“Đúng. Phải dựa vào năng lực bản thân mới có tư cách vào cửa nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Thịnh Uy tỏ vẻ đồng tình: “Đợi đến lúc thằng con hoang đủ mạnh có đủ tư cách vào cửa nhà họ Mục ở thủ đô rồi hãy nói!”
Mục Thịnh Uy thấy mặc dù Mục Hàn chỉ là con riêng của ông ta, nhưng dù sao cũng chảy dòng máu cao quý của nhà họ Mục ở thủ đô.
Người đàn ông sở hữu gen của nhà họ Mục ở thủ đô đều không kém cỏi.
Mục Thịnh Uy lại có phần mong đợi một ngày nào đó thằng con hoang Mục Hàn có được thành tựu to lớn.
Như vậy hai mẹ con Mục Hàn có sống sót thì cũng không trở thành mối uy hiếp của ông ta.
Vì nhà họ Mục ở thủ đô ngoài máu mủ cao quý còn thừa nhận thực lực.
“Một thằng con hoang bé nhỏ thì có thể đạt được thành tự gì chứ?”, Phụng Cầu Hoàng khinh bỉ: “Con trai Sảng Nhi của chúng ta mang trong mình dòng máu cao quý, trình độ học vấn cao, vượt xa anh em bằng tuổi trong nhà, nếu so với Sảng Nhi thì thằng con hoang kia rõ ràng chỉ là rác rưởi!”
“Còn muốn dựa vào thực lực để vào nhà họ Mục ở thủ đô ư? Không có cửa đâu!”
“Mẹ, mẹ nhầm rồi”, lúc này ngoài cửa vọng đến một giọng nói.
Chính là con trai Mục Sảng của bọn họ.
Mục Sảng vào phòng đọc sách, nói: “Bố mẹ chắc không biết, thằng con hoang kia cực kì kiêu ngạo, cứ như ông đây đứng đầu thiên hạ không bằng. Ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô mà cậu ta còn khinh thường khịt mũi!”
“Cậu ta còn nói, nhà họ Mục ở thủ đô không đáng nhắc tới, chẳng là cái thá gì, nhà họ Mục ở thủ đô là cái rắm!”
Nghe Mục Sảng nói vậy, Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng đưa mắt nhìn nhau.
Hai người đều rất ngạc nhiên.
Bất kể là Mục Thịnh Uy hay Phụng Cầu Hoàng, từ nhỏ đã biết nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, đứng trên đầu tất cả các gia tộc còn lại của Hoa Hạ.
Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám coi thường nhà họ Mục ở thủ đô.
Thậm chí rất nhiều người vừa nghe đến nhà họ Mục ở thủ đô liền bất giác lùi về sau mấy bước, chỉ sợ mất lòng nhà họ Mục ở thủ đô.
Mà Mục Hàn là người đầu tiên.
Suy cho cùng, ngoài những tên đầu óc có vấn đề và không muốn sống ra, thì ai dám chủ động trêu chọc nhà họ Mục ở thủ đô chứ.
“Sảng Nhi, con nói thật ư?”, Mục Thịnh Uy kinh ngạc nói: “Thằng con hoang đó thực sự nói như vậy sao?”
“Bố à, bố nghĩ con mang chuyện này ra đùa sao? Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mặt mũi của nhà họ Mục, sao con có thể đùa vào lúc này được cơ chứ”.
Mục Sảng nghiêm túc nói: “Không giấu gì bố mẹ, thực ra thằng con hoang đó đã chủ động gọi điện thoại cho con”.
“Cái gì?”, Phụng Cầu Hoàng chấn động: “Thằng con hoang đó đúng là gan lớn bằng trời, dám chủ động liên lạc với con sao?”
“Sảng Nhi, thằng đó nói gì với con?”
Mục Sảng trả lời: “Vốn dĩ con cho rằng cậu ta chủ động gọi tới là muốn cầu xin con điều gì đó.
Kết quả không phải, con đã đánh giá cao vị trí của nhà họ Mục ở thủ đô trong mắt cậu ta”.
“Cậu ta gọi cho con nói muốn khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Mục Hàn đã nói rõ ràng, cậu ta muốn con chuyển lời lại cho bố, nói cậu ta và Sở Vân Lệ đều sống rất tốt. Hơn nữa, sẽ có một ngày cậu ta đích thân đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô, đòi lại công bằng cho những gì Sở Vân Lệ đã gặp phải năm xưa!”
“Láo toét! Quá láo toét!”, nghe thấy lời của Mục Sảng, Mục Thịnh Uy liền nổi giận, đấm mạnh lên bàn đọc sách.
Chiếc bàn cổ trị giá mấy triệu tệ liền bị nứt vỡ trong nháy mắt.