Chương 683: Bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ
Sau khi uống rượu cũng được kha khá, chủ đề nói của mọi người lại quay về nhà họ Mục ở thủ đô.
“Mục Hàn”, với tư cách là thầy và quân sư của Mục Hàn, Long Ngạo Thiên là người duy nhất dám gọi thẳng tên Mục Hàn: “Năm đó thầy đã biết con sẽ có tương lai, nhưng con có thể trở thành đại thống soái lại là điều thầy không ngờ đến”.
“Con được như vậy còn phải cảm ơn đôi mắt nhìn xa trông rộng của thầy”, Mục Hàn khẽ cười.
“Thầy nhìn xa trông rộng là một chuyện, nhưng không thể phủ nhận tài năng và sự cố gắng của bản thân con”, nói đến đây, Long Ngạo Thiên khẽ ngừng: “Mặc dù hiện giờ con đã là đại thống soái, dưới một người trên vạn người nhưng nhà họ Mục ở thủ đô không phải dạng vừa”.
“E là con không biết thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh như thế nào nhỉ?”
Mục Hàn lắc đầu nói: ” Quả thực là con không biết.”
Dù năm đó Mục Hàn sống ở nhà họ Mục mấy năm nhưng anh thường bị xem là khác loài, bị người nhà họ Mục ức hiếp, tất nhiên không có quá nhiều tin tứ nên anh không biết gì nhiều về nhà họ Mục ở thủ đô.
Ngược lại anh cực kỳ căm hận nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục HÀn nghĩ một lát rồi hỏi: ” thầy à, thầy biết gì về nhà họ
Mục ở thủ đô không?”
“Nói thật thì thầy cũng không có tư cách gì để mà có thể hiểu rõ tường tận về nhà họ Mục ở thủ đô”, Long Ngạo Thiên nói: “Nhưng thầy có thể nói chắc chắn với con rằng có thể dùng bốn từ để hình dung về thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô, đó là vô cùng khủng khiếp”.
Nghe Long Ngạo Thiên nói thế, mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi.
Đương nhiên ngoại trừ Mục Hàn.
Mặc dù xét về võ thuật và quyền thế, Long Thiên Ngạo không bằng mấy người tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn, nhưng Long Ngạo Thiên là quân sư của Mục Hàn. Nếu không có Long Ngạo Thiên thì sẽ không có đại thống soái ngày nay.
Cũng có nghĩa sẽ không có mấy người tứ đại chiến thần.
Thế nên mấy người tứ đại chiến thần vẫn rất tin tưởng vào lời nói của Long Ngạo Thiên.
“Có lẽ các cậu không có khái niệm gì với sự lớn mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô”, Long Ngạo Thiên nói: “Nói như này cho dễ hiểu, các cậu có từng nghe nói đến bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ chưa?”
“Bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ?”, mắt Mục Hàn lóe lên tia sáng.
Trước khi Mục Hàn một mình đánh bại liên minh hơn bốn mươi quốc gia tấn công vào Hoa Hạ thì về cơ bản các chính sách đối ngoại của Hoa Hạ là rất khiêm tốn, giấu tài, có ý xây tường thành, tích trữ lương thực, tuyên bố chủ quyền.
Bất kể khi nào xảy ra tranh chấp quốc tế, Hoa Hạ vẫn luôn nhượng bộ đối phương, hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình với đối phương bằng thiện ý và tấm lòng chân thành nhất.
Có điều, các cường quốc ở phương Tây lại nghĩ Hoa Hạ có thái độ khoan dung như thế là vì hèn nhát sợ hãi.
Thế nên các cường quốc phương Tây nhiều lần ỷ mạnh ăn hiếp yếu.
Thậm chí ngay cả các nước nhỏ xung quanh cũng dám lên mặt với Hoa Hạ.
Do đó mới có sự kiện liên minh hơn bốn mươi quốc gia tấn công vào Hoa Hạ.
Sau khi Mục Hàn đứng ra đánh bại liên minh hơn bốn mươi quốc gia đó, cuối cùng Hoa Hạ cũng nhận ra cứ nhường nhịn như thế thì đối phương càng được nước lấn tới.
Kể từ đó, Hoa Hạ thay đổi chính sách đối ngoại trước đó, giao thiệp với đối phương bằng thái độ của các cường quốc phương Tây.
Chẳng hạn như trong cuộc đàm phán với nước Chiến Ưng – quốc gia được mệnh danh là đứng đầu thế giới vào một tháng trước, đại sứ ngoại giao của Hoa Hạ đã có thái độ cứng rắn nói rằng nước Chiến Ưng không có tư cách nói chuyện với Hoa Hạ bằng thái độ mình là kẻ mạnh.
Cùng lúc đó, quân đội Hoa Hạ càng mạnh mẽ hơn trong các cuộc giao chiến của các nước khác.
Hoa Hạ thay đổi thái độ càng khiến các cường quốc phương Tây gọi Hoa Hạ là Chiến Lang.
Cứ thế bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ ra đời.
“Đúng thế”, Long Ngạo Thiên gật đầu nói: “Bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ là sự công nhận về sức mạnh cá nhân của quân nhân Hoa Hạ hiện giờ. Đã là quân nhân nổi tiếng trên bảng xếp hạng đều là anh tài trong hàng triệu quân nhân mạnh nhất của Hoa Hạ, thậm chí có thể nói là anh tài trong số các anh tài”.
Tất nhiên Mục Hàn biết bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ.
Mấy người tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ chắc chắn có tư cách có tên trong bảng xếp hạng Chiến Lang.
Chẳng qua thân phận của bọn họ khá nhạy cảm, thuộc về tuyệt mật chỉ sau Mục Hàn, chưa từng công khai với bên ngoài. Thế nên trên bảng xếp hạng Chiến Lang cũng không có tên của họ.
Long Ngạo Thiên nói tiếp: “Bảng xếp hạng Chiến Lang có tất cả hai trăm quân nhân tại ngũ, hai trăm quân nhân này đều là những binh vương”.
“Nhưng con biết không?”
“Trong những quân nhân tại ngũ này lại có ba mươi người là người của nhà họ Mục ở thủ đô, còn năm mươi người dù không phải là của nhà họ Mục ở thủ đô nhưng đều có quan hệ thân thiết với nhà họ Mục ở thủ đô, thậm chí có thể nói họ là đệ tử của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Thầy ơi, theo như thầy nói thì hai trăm người trên bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ có tám mươi người thuộc thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô à?”, Chúc Long nhíu mày nói: “Nhà họ Mục ở thủ đô ghê gớm thế sao?”
“Dù sao cũng là gia tộc hàng nghìn năm, cái danh gia tộc đứng đầu trong gia tộc ở Hoa Hạ cũng không phải tự nhiên mà có”, Long Ngạo Thiên gật đầu nói: “Đây mới chỉ là một góc của nhà họ Mục ở thủ đô thôi, còn những thế lực mà nhà họ Mục che giấu thì chúng ta vẫn chưa biết được”.
Điều này có thể thấy qua việc một mình Mục Bá Đạo mà có thể trấn áp cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải trong hơn ba mươi năm.
Mà Mục Bá Đạo chỉ là một tên gia nô có cũng được, không có cũng không sao của nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi.
“Mục Hàn”, lúc này Long Ngạo Thiên lại nhìn Mục Hàn dặn dò: “Mục Hàn, thầy biết con rất căm hận nhà họ Mục ở thủ đô, e là rất khó giải quyết ngay tức khắc”.
“Thầy nói nhiều chuyện liên quan đến bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ như vậy là để nhắc con sau này lúc đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô thì phải cực kỳ cẩn thận”.
“Dù sao hiện giờ con là đại thống soái, thân phận và địa vị rất quan trọng, trên vai còn gánh vác vận mệnh của Hoa Hạ, thầy không muốn thấy chuyện không hay xảy ra”.
“Cảm ơn ý tốt của thầy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhưng con vẫn sẽ đánh đến nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Hai hàng nước mắt của đàn ông rơi xuống, một là vì nhân dân, một là vì mẹ ruột”.
“Lúc trước mẹ con đã chịu quá nhiều đau khổ mới có thể sinh ra con, con nhất định phải đòi lại công bằng cho bà ấy”.
Thấy Mục Hàn kiên quyết như vậy, Long Ngạo Thiên cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!