Chương 692: Bố và con trai
Mục Thịnh Uy rút khẩu súng lục mang theo bên mình ra.
Họng súng đen ngòm đặt lên trán Sở Vân Lệ.
Chỉ cần Mục Thịnh Uy bóp cò thì Sở Vân Lệ sẽ lập tức tan xác.
Mà Sở Vân Lệ cũng đã nghĩ đến kết cục của mình, bà ấy nhắm mắt lại.
Chuẩn bị chấp nhận kết cục số phận của mình.
Nhưng điều khiến Sở Vân Lệ ngạc nhiên là Mục Thịnh Uy không hề nổ súng.
Mục Thịnh Uy nhìn chằm chằm Sở Vân Lệ, sau đó cất khẩu súng đi.
Ông ta không nói một lời đã xoay người rời khỏi phòng giam.
Sở Vân Lệ ngơ ngác: “Ông ta cứ thế tha cho mình à?”
Nhìn bóng dáng rời đi của Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ rơi vào trầm tư.
Một lát sau, cuối cùng Sở Vân Lệ cũng hiểu.
Mục Thịnh Uy không phải không muốn giết bà ấy mà là ông ta đang lo lắng, sợ rằng bà ấy đã nói bí mật này với Mục Hàn.
Vì nếu như thế, chỉ cần Mục Thịnh Uy giết Sở Vân Lệ thì Mục Hàn chính là một quả bom hẹn giờ với Mục Thịnh Uy.
Quả bom này có thể nổ bất cứ lúc nào.
Thật ra Mục Thịnh Uy lo lắng điều này nên mới không giết Sở Vân Lệ.
Lễ chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ sắp diễn ra, Mục Thịnh Uy không dám đùa giỡn với tương lai của mình.
Trước đây Mục Thịnh Uy không hề cảm thấy lo lắng là vì trong lòng Sở Vân Lệ chỉ có một mình ông ta.
Dù ông ta có làm nhiều chuyện tàn nhẫn thế nào, Sở Vân Lệ cũng sẽ đứng về phía ông ta.
Nhưng tình hình hiện giờ đã thay đổi.
Sở Vân Lệ đã có đứa con trai Mục Hàn.
Rõ ràng trong lòng Sở Vân Lệ, địa vị của đứa con trai Mục Hàn đã vượt xa người bố là ông ta.
Mục Thịnh Uy về lại phòng sách nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại.
“Không được!”, Mục Thịnh Uy đứng trước bàn sách cầm bút lên viết vài chữ nhưng lòng vẫn cảm thấy bất an: “Mình nhất định phải làm cho rõ ràng, rốt cuộc Mục Hàn đã biết chuyện này hay chưa?”
Mục Thịnh Uy nghĩ nếu Mục Hàn không biết chuyện này thì ông ta chỉ cần giết chết Sở Vân Lệ là được.
Đương nhiên, nếu Mục Hàn đã biết chuyện thì ông ta sẽ giết cả hai mẹ con anh luôn.
Mục Thịnh Uy ném bút sang một bên, cầm điện thoại lên gọi đến cho một số điện thoại: “Alo, tôi cần số điện thoại của Mục Hàn”.
Lúc này, tại tỉnh.
Mục Hàn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để đến thủ đô.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên mang thai, Mục Hàn không nên rời đi, nhưng Sở Vân Lệ đến thủ đô làm Mục Hàn không thể không đẩy kế hoạch tiến đánh nhà họ Mục ở thủ đô của mình.
Mục Hàn còn định sau khi đứa bé chào đời mới đi tìm Mục Thịnh Uy.
Mặc dù sau khi đám cưới kết thúc, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn đều có nhiệm vụ của mình nên lần lượt về sở chỉ huy, gánh vác trọng trách bảo vệ đất nước nhưng tứ đại chiến thần vẫn ở cạnh Mục Hàn.
Dù sao anh cũng là đại thống soái, an nguy của Mục Hàn cũng quan trọng như lãnh thổ của Hoa Hạ vậy.
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đã chuẩn bị xong chỉ còn đợi lệnh của Mục Hàn nữa là có thể xuất phát đến thủ đô.
Ngay cả Mục Hàn cũng đã sẵn sàng dẫn quân đội tiến đánh về phía Bắc.
Ngay lúc Mục Hàn định ra lệnh xuất phát thì một số điện thoại lạ gọi đến.
Vừa nhìn số điện thoại hiển thị mã vùng ở thủ đô, Mục Hàn không khỏi sửng sốt, sau đó nhấn nút nghe: “Alo, ai thế?”
“Cậu là Mục Hàn à?”, đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp của một người đàn ông: “Tôi là Mục Thịnh Uy!”
Mục Thịnh Uy?
Nghe đến cái tên này, Mục Hàn hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Có phải mẹ tôi bị ông bắt rồi không?”
Lúc này Mục Thịnh Uy gọi đến rõ ràng là có mục đích.
“Đúng thế”, Mục Thịnh Uy cũng không phủ nhận: “Đúng là mẹ cậu đang ở trong tay rồi, nhưng cậu yên tâm bà ấy rất ổn”.
“Mục Thịnh Uy, tôi cảnh cáo ông, tốt nhất là mẹ tôi không có chuyện gì”, nghe Mục Thịnh Uy nói thế, Mục Hàn mới yên tâm, sau đó nghiêm giọng nói: “Nếu mẹ tôi mất một cọng tóc nào thì ông và gia tộc của ông sẽ gặp tai họa lớn đấy”.
Nghe thấy vậy, Mục Thịnh Uy sững sờ.
Sau đó bật cười nói: “Mục Hàn, cậu tự cao hơn tôi nghĩ đấy”.
Mục Thịnh Uy nghĩ Mục Hàn chỉ đang khoác lác ngoài miệng thôi.
Nhà họ Mục ở thủ đô là gia tộc nào cơ chứ?
Gia tộc đứng đầu Hoa Hạ đấy!
Người có thể khiến nhà họ Mục ở thủ đô gặp tai họa lớn chỉ sợ là thêm một nghìn năm nữa cũng chưa xuất hiện.
Mục Hàn bình thản nói: “Tôi tự cao hay có năng lực thì sau này ông sẽ biết thôi”.
“Không cần đợi sau này”, Mục Thịnh Uy nói: “Tối nay luôn đi”.
“Tối nay tôi sẽ đáp chuyến bay đến tỉnh, tôi có chuyện muốn hai mặt một lời nói với cậu”.
“Ông muốn gặp tôi ư?”, Mục Hàn cũng hơi bất ngờ.
Mục Hàn đã chịu khổ đủ trong mấy năm sống ở nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy chưa từng liếc nhìn anh một cái.
Cứ như Mục Hàn tàng hình trong mắt Mục Thịnh Uy.
“Được, vậy tôi đợi ông”, suy xét đến vấn đề an toàn của Sở Vân Lệ, Mục Hàn gật đầu nói: “Ông nói thời gian và địa điểm, tôi đến đó tìm ông”.
Kết thúc cuộc gọi với Mục Thịnh Uy, Mục Hàn bèn hủy kế hoạch dẫn quân đội tiến về phía Bắc.
Nếu Mục Thịnh Uy đã đích thân đến thì Mục Hàn không cần phải đến thủ đô nữa.
Khoảng mười giờ tối.
Một chiếc máy bay riêng đến từ thủ đô hạ cánh xuống sân bay tỉnh.
Nhưng lần này Mục Thịnh Uy đi rất khiêm tốn.
Không dẫn theo nhiều vệ sĩ bên mình.
Mà chỉ có nhân viên tổ bay đi theo.
Sau khi xuống máy bay, Mục Thịnh Uy lập tức đến nơi đã hẹn gặp với Mục Hàn.
Lúc này Mục Hàn đang ở đó đợi khá lâu rồi.
Từ lúc Mục Hàn chào đời đến nay, đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai bố con.
Cũng là lần đầu tiên Mục Hàn quan sát Mục Thịnh Uy kỹ như thế.
So với gần ba mươi năm trước, Mục Thịnh Uy đã có thêm vài phần quyết đoán.
Đây là những thứ mà người ở vị trí cao đã lâu nên có.
Là gia chủ của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, dù hiện giờ vẫn chỉ là tạm thời nhưng thật ra quyền lực của gia chủ tạm thời và chính thức là như nhau.
Chẳng qua gia chủ chính thức nghe có vẻ hay hơn về danh tiếng.
Cũng không phải bị thế hệ trước khống chế.